Quyển 1 - Chương 16: Trừ tà

Làm sao mà Jeong Taeui có thể tự mình đem thân đến trước miệng cọp ngay sau khi tự tin lớn giọng nói chắc nịch với Ilay là anh sẽ rời đi chứ? Không, cho dù anh có đến và biết hắn ở đây thì ngay sau khi nghe việc Rita đã thông báo cho Ilay về việc anh đã ra ngoài anh sẽ ngay lập tức cao chạy xa bay khỏi đây.

Jeong Taeui có chút khó thở, anh co vai run rẩy và hít một hơi thật sâu. Christoph bên cạnh liền hỏi.

“Anh khóc đấy à?”

“Tôi không có!”

Jeong Taeui liền hét lên đáp trả.

Hắn đã ở đây từ hai tháng trước sao.

Vậy cũng có nghĩa là kể từ khi rời khỏi nhà thì hắn vẫn luôn ở đây trong suốt thời gian đó.

Lẽ ra ngay từ đầu khi nhìn thấy Richard ở đây, Jeong Taeui phải hỏi ngay anh ta xem anh ta đã ủy thác việc gì cho Ilay mới đúng.

“.......Sao anh ta lại ở đây?”

“Vì không còn bao lâu nữa là đến ngày quyết định người kế nhiệm.”

Jeong Taeui ngẩng đầu lên rồi hướng mắt mắt về phía Christoph - người đã từ bỏ cuộc tranh đấu và sắc bén hỏi.

“Cái đó lại là gì nữa vậy.”

“Người đứng đầu sẽ sớm lui về phía sau, vậy nên đã đến lúc quyết định người kế nhiệm của Tarten. Hơn hai thập kỷ trôi qua kể từ khi cuộc cạnh tranh bắt đầu, việc lựa chọn người kế vị trong số những ứng cử viên đều cần phải lắng nghe ý kiến của nhà Riegrow - họ là đồng minh lâu năm của Tarten. Mặc dù không ảnh hưởng nhiều, nhưng dù sao thì truyền thống vẫn là truyền thống."

“Lại có chuyện lạ vậy sao. Anh ta lại tận tình đảm nhận việc phiền toái và phức tạp như thế? Lại còn là chuyện của gia đình nhà người khác nữa?”

“Ừ, ban đầu tôi cũng nghĩ là Kyle sẽ đến hoặc ít nhất thì cũng là Helena từ Mỹ qua, nhưng cuối cùng người đến lại là hắn. Khá bất ngờ….”

Christoph nói rồi lại im lặng và nhìn vào khoảng không vô định trước mắt. Cậu ta đan những ngón tay của mình vào nhau và chìm trong suy nghĩ mất một lúc rồi lại liếc nhìn Jeong Taeui.

“?”

“.... ….”

Jeong Taeui nghi ngờ đối diện với ánh mắt đầy sự im lặng đó. Christoph ngay lập tức quay mắt đi.

Có điều gì đó thật đáng ngờ. Jeong Taeui nheo mắt nghiêng người về phía Christoph. Nếu muốn nói gì thì nói nhanh đi. Ánh mắt như mũi tên của Jeong Taeui lặng lẽ thúc giục Christoph.

Christoph suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng mở miệng.

“Nhưng mà.”

“Huh?”

“Anh đã đắc tội gì với hắn à? Sao lại làm loạn hết lên thế. Không biết hắn ở đây nhưng dù có gặp nhau thì cứ gặp thôi, lý do gì mà lại phải suy nghĩ nhiều vậy?”

Lần này đến lượt Jeong Taeui câm nín. Christoph ngồi trên ghế và cúi người nhìn xuống Jeong Taeui đang ngồi bệt dưới sàn. Cậu ta nhìn thằng vào mắt Jeong Taeui rồi tiếp tục tra hỏi.

“Anh đã ăn cắp quyển sách mà tên điên đó thích à?”

“Tôi giống cậu chắc!”

“Hoặc là….. À, là vậy nhỉ…”

Đột nhiên Christoph lại lẩm bẩm ngắn gọn như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào môi cậu ta một cách bất an, không biết cái miệng xinh đẹp ấy lại sắp thốt ra lời gì. Đôi môi ấy vẽ lên một đường cong rất mơ hồ. Dù không giống với những nụ cười quen thuộc anh thường thấy nhưng nhìn cũng giống như đang cười vậy.

“Đúng rồi. Nghĩ lại thì anh đã nói câu đó. Nghiệp chướng kiếp trước…. Anh chạy trốn khỏi nghiệp báo kiếp trước của bản thân rồi lại bị tóm chân à…. ….”

“Tôi không chạy trốn nhé.”

Jeong Taeui ủ rũ trả lời. Sau đó, Christoph lại lẩm bẩm, ‘Vậy sao.’ như đã hiểu. Đôi mắt và cái miệng lại cong lên.

Nhìn khuôn mặt thanh tú đó. Jeong Taeui đột nhiên có một suy nghĩ khác.

Cậu ta thực sự không biết cách để cười một nụ cười đúng nghĩa.

Một nụ cười, thậm chí chỉ là một nụ cười chế nhạo dường như cũng rất khó khăn để diễn đạt.

“.....Cậu…..”

Jeong Taeui ngẩn người nhìn vào đôi môi Christoph. Anh muốn đưa ngón trỏ ra và nâng hai khóe miệng ấy lên. Nhưng ngay khi Jeong Taeui đưa tay ra, Christoph đã cau mày và ngồi thẳng lưng trở lại.

Jeong Taeui bối rối dùng ngón tay tự miết môi mình. Christoph đứng dậy khỏi ghế với một nụ cười trên môi. Cậu ta lấy ra một cuốn sách đặt ngang trên giá sách bên cạnh, liếc nhìn tựa đề, bước tới giá sách đối diện rồi lại đặt vào và nhún vai.

“Không cần phải lo lắng như vậy. Xem nào, sau khi quay lại Berlin thì tôi không biết nhưng ít nhất thì trong thời gian ở đây tên điên đó cũng sẽ không thể làm gì anh được đâu.”

Christoph lấy ra một cuốn sách ngay bên cạnh cuốn sách kia rồi cau mày. Cậu ta đặt đó lên kệ sách phía trước rồi lạnh lùng cằn nhằn, ‘Anh xếp sai rồi, cuốn này là về triết học.’

Jeong Taeui im lặng trong giât lát. Rõ ràng cậu ta tự xếp còn hiệu quả và nhanh hơn nhiều, nhưng thay vì quan tâm đến điều đó thì anh bận tâm hơn đến câu nói phía trước đó của cậu ta, tại sao Ilay lại không thể làm gì anh trong thời gian ở đây.

Christoph nghiêm túc nhìn lại Jeong Taeui, người đang chìm trong im lặng. Ánh nhìn ấy như thấu hiểu mọi thứ.

Jeong Taeui ngậm miệng lại, từ từ hít một hơi thật sâu rồi lại từ từ mở miệng. Anh nghĩ trước tiên mình cần phải giải quyết những câu hỏi đáng ngờ nhất đã.

“Tại sao lại là ‘trong thời gian ở đây’. Nơi này được giám sát sao?”

Nhưng mà, Ilay cũng chẳng phải người sẽ bận tâm đến việc có những ánh mắt nào đang theo dõi mình khi hắn muốn làm gì đó.

Jeong Taeui thắc mắc nhìn Christoph. Cậu ta vẫn tiếp tục lấy ra những cuốn sách mà anh đã đặt sai vị trí rồi sắp xếp lại.

“Bởi vì bây giờ anh đang ở cạnh tôi, còn hắn thì ở phía Richard.”

“....Hả?”

Christoph tặc lưỡi khó chịu, dồn sức nhét cuốn sách vào đúng vị trí.

“Ở đây, dù muốn hay không thì anh cũng thuộc về phía tôi. Không phải sao?”

Christoph thoáng liếc nhìn Jeong Taeui khi nói những từ cuối cùng. Jeong Taeui nhún vai đáp.

“Tôi đã nói mình không hợp với mấy chuyện chia phe phái như thế này mà.”

Tuy nhiên, lời cậu ta nói trên thực tế không hề sai. Jeong Taeui đang đứng về phía Christoph trong ngôi nhà này. Bản thân anh rất muốn đứng ở vị trí trung lập, nhưng những người khác dường như đều không nghĩ như vậy.

“Vậy Ilay đứng về phía Richarad sao?”

Jeong Taeui vừa nói vừa nghĩ đến Ilay, anh cảm thấy điều này cũng thật vô lý. Nhưng có vẻ như anh ta đã nói chuyện khá thân thiết với Richard.

“Anh ta đâu phải người sẽ lựa chọn ủng hộ bất cứ phe nào.”

Với những hiểu biết sâu sắc của anh về hắn, Ilay Riegrow chỉ đứng về phía bản thân hắn mà thôi. Vì lợi ích của bản thân, hắn luôn hành động theo ý muốn và phán đoán của mình.

“Rick đứng ở vị trí trung lập. Hắn không thể nghiêng hẳn về phía ai chừng nào hắn còn ở đây để quyết định người kế nhiệm.”

Christoph lắc đầu và cắt ngang lời anh.

“Tôi nghe nói anh ta đang ở chỗ Richard mà.”

“Đúng thế. Nhưng Richard cũng chỉ là một trong những ứng cử viên kế nhiệm thôi…. Điều đó có nghĩa là hắn phải công bằng với tất cả các thành viên và cả những người xung quanh họ.”

Christoph lấy ra một cuốn sách được xếp ở một nơi khuất tầm nhìn rồi lấy sách từ tay này gõ nhẹ vào tay kia. Đối mắt với ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình ấy, Jeong Taeui chầm chậm gật đầu.

“Nếu vậy…. Vậy thì bởi vì tôi thuộc bên cậu nên anh ta không thể vội vàng động đến tôi được đúng không.”

Dù anh vẫn còn chút nghi hoặc liệu hắn có thực sự sẽ không làm vậy hay không, nhưng trong thâm tâm Jeong Taeui vẫn mong điều đó là thật. Jeong Taeui cúi đầu xuống rồi lại ngước mắt lên.

“Nhưng mà có thể quyết định người kế nhiệm sao. Dù hai bên gia đình có thân thiết đến mức nào thì không phải nghe rất vô lý à. Tarten và Riegrow.”

“Hả? À, không phải vậy. Có mười người có quyền quyết định. Chỉ một người không thể nào quyết định ai sẽ thừa hưởng vương quốc khổng lồ này được. Đúng vậy, dù không phải tất cả mười người đều sẽ đưa ra ý kiến công bằng.”

Christoph xua tay. Chính xác là cuốn sách trong tay.

“Trong số mười người đó thì chỉ có hai người không chung huyết thống với chúng tôi. Vậy nên nếu nói về tỷ lệ tổng thể có thể nói rằng thì quyết định của họ cũng không chiếm tỷ lệ quá lớn. Tôi đã nói rồi mà, theo thông lệ thì cần có sự chấp thuận của nhà Riegrow. Dù là Kyle, Helena hay ông bà Riegrow thì cũng chỉ cần ai đó trực hệ là được.”

“Có lẽ không ai đoán được là Rick sẽ đến.”

Christoph cười rồi nói thêm. Jeong Taeui thở dài.

“Dù sao đi nữa thì Rick cũng sẽ không thể làm gì anh trong thời gian ở đây vì hắn phải duy trì vị trí trung lập của mình. Tất nhiên là hắn cũng sẽ không thể giúp được gì cho anh cả.”

“Giúp sao…. Anh ta có thể làm gì giúp tôi khi ở đây chứ?”

“Có thể là vài việc vặt thôi chẳng hạn, ví dụ như việc lấy lại những cuốn sách cần ‘ai đó’ ở Tarten trả lại.”

“....À.”

Đúng vậy nhỉ. Jeong Taeui giờ mới nhớ ra điều đó, anh gật đầu trong ngơ ngác.

Không biết liệu Christoph có trả lại mấy cuốn sách nếu Ilay trực tiếp ra mặt hay không. Nhưng nếu đó là sách của Kyle thì chắc Ilay cũng sẽ không đưa tay ra để dính phiền phức đâu. Nhưng dù vậy thì Jeong Taeui vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối vì mất đi cơ hội có thể dễ dàng lấy lại mấy cuốn sách. Anh tặc lưỡi.

Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, anh nhìn chằm chằm Christoph rồi nói.

“Nhưng mà cái này là gì chứ. Ở đây đâu có cuốn sách nào đâu.”

Anh đã đổ mồ hôi vất vả suốt cả buổi chiều để lục tung cái phòng sách này và tìm mấy cuốn sách của Kyle nhưng không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào cả.

“Không có sách? Vậy anh nghĩ những thứ lấp đầy trong căn phòng này là gì?”

Christoph thở hắt ra một hơi rồi cong ngón cái chỉ ngược qua vai mình. Vô số những kệ sách chứa đựng cả một kho tàng sách khổng lồ.

“Nhưng không có mấy cuốn sách của Kyle.”

“Sách của Kyle? Nếu là cái đó thì tôi để ở nơi khác rồi. Đó đều là những cuốn sách cần phải bảo quản cẩn thận. Phải điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm phù hợp và thậm chí còn phải chú ý đến ánh sáng nữa, những cuốn sách như vậy không thể tùy tiện để ở đây được…. Anh có chắc chắn muốn lấy mấy cuốn sách đó một cách nguyên vẹn rồi quay lại không đấy?”

Christoph nhìn Jeong Taeui với vẻ quan tâm sâu sắc.

Không, chính cậu ta là người làm mọi chuyện trở nên rắc rối phức tạp, vậy mà nhìn những lời cái miệng kia nói kìa.

“Đừng có nói nhảm nữa mà nhanh trả lại sách cho tôi đi. Tôi phải về nhà càng sớm càng tốt….!”

“Phải về nhà càng sớm càng tốt? Tại sao?”

Christoph nhìn anh thắc mắc. Jeong Taeui mở miệng nhưng không nói được lời nào mà chỉ chớp mắt. Đúng vậy, nghĩ lại thì bây giờ cũng có lý do khiến anh phải nhanh chóng về nhà nữa. Người đàn ông mà anh muốn né tránh nhất thì đã chạm mặt nhau luôn rồi. Cơ thể anh lại như mất hết sức lực.

“........”

Christoph nhìn anh đầy thắc mắc rồi liên tục hỏi, ‘Tại sao? Tại sao thế?’. Nhưng dù sao thì mấy lời đó cũng không lọt nổi vào tai Jeong Taeui.

Anh hoàn toàn nằm sấp xuống sàn.

Không biết chừng nghiệp báo của kiếp trước không phải là vấn đề. Anh thậm chí không biết rốt cuộc là mọi chuyện đã sai từ đầu. Và để giải quyết vấn đề cơ bản đó thì….

“Dù sao thì tôi cũng phải quay lại Hàn Quốc một thời gian thôi…..”

Jeong Taeui lẩm bẩm như rêи ɾỉ. Christoph cúi người xuống và nghiêng người về phía Jeong Taeui khi nghe thấy những lời thì thầm ấy.

"Vì mệt mỏi về tinh thần và thể xác nên nhớ quê hương?"

“...... Tôi phải về để tìm hiểu lễ trừ tà mới được….”

“Trừ tà? Đó là gì?”

“...... ……”

**********