Chương 27: Mái tóc dài... 2

Nếu Tô Giai Tuệ không phải chính là cô bạn gái xui xẻo đó, có lẽ cô ấy vẫn có thể khen Kỷ Cảnh “nhân nghĩa chính nghĩa”, mặc kệ anh ấy nói thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng là một kẻ ăn cơm ở trong bát nhưng mắt ngó về cơm ở trong nồi một cách thiếu đạo đức.

Nhưng Tô Giai Tuệ đang làm cơm ở trong bát, vì vậy cô ấy không thể tỏ ra bình thường cứ như không có gì được.

Cho dù là vì thích hay là vì muốn chiếm hữu, Tô Giai Tuệ cho rằng cô nhất định phải hết sức chú ý, không thể để cốt truyện từng bước một phát triển.

"Năm 2010, cuộc họp tổng kết huấn luyện quân sự của tân sinh viên chính thức bắt đầu—"

Theo lệnh từ Địa Trung Hải, những "chiến binh nhí" tội nghiệp đang phơi nắng bắt đầu di chuyển, nắm chặt tay, nâng lên hai bên ngực, nhìn sang phải, chạy nước kiệu như một con rô-bốt đồng hồ, nhanh chóng tập hợp thành một nhóm đơn vị dựa theo từng lớp.

Mấy người cầm cờ năm hai trung học thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Chị Tuệ, chị có thể rút quân rồi."

“Ừm.” Tô Gia Tuệ dẫn bọn họ rời khỏi đài, cô lau chóp mũi, trên mặt nhễ nhại đầy mồ hôi, vì vậy cô dứt khoát phải lấy bằng được chìa khóa phòng tắm từ giáo viên hậu cần, dẫn bọn họ đi tắm một cái.

Nhà tắm của trường trung học Tinh Hải không mở cửa cho đến sau bốn giờ ba mươi phút chiều và chỉ cung cấp cho học sinh nội trú. Nhà trường quản lý rất chặt chẽ khu vực này, vì vậy khả năng cao là sẽ không có bất cứ sự sắp xếp ngoại lệ nào cho bọn họ cả. Các kỳ vệ đều đổ mồ hôi hột, không ngờ lại có thể hưởng quyền lợi đặc biệt như vậy, đương nhiên không cần phải nói bọn họ mừng rỡ đến như thế nào, bọn họ không ngừng quây quanh Tô Giai Tuệ mà nịnh hót.

Tuy nhiên, ngay khi mới đi đến lối vào phòng tắm, họ lập tức giải tán.

"Tại sao anh lại đến đây, sao anh không ở trong lớp học?"

"Anh chờ em."

Tô Giai Tuệ nhìn Kỷ Cảnh, mỉm cười, mở cửa phòng tắm nam, quay sang người cầm cờ và nói: "Đừng để bị dính vết mực, nhanh chóng tắm rửa cho sạch sẽ, và sau đó trở lại sau khi tắm xong nhé."

Hình ảnh của Kỷ Cảnh ở trường rất không thân thiện và vô lý. Những người cầm cờ vô thức cảnh giác trước mặt anh ấy, và đáp lại như một con cừu nhỏ, trước khi chui vào nhà tắm.

Tô Giai Tuệ lại đi mở cửa phòng vệ sinh nữ: "Cái gì, anh định đi tắm với em à?"

Kỷ Cảnh mặc dù đã quen với việc bạn gái thỉnh thoảng phun ra những lời xúc phạm, nhưng mặt anh vẫn nóng bừng: “Em đang nói vớ vẩn cái gì vậy?”

"Vậy là anh muốn đứng ở chỗ này canh gác cho em tắm à?"

"..."

Tô Giai Tuệ quay lại, nhìn chằm chằm vào Kỷ Cảnh và cố gắng không tức giận vì việc Quý Mộc Điềm đã làm bài tập về nhà hộ anh ấy: "Em nhớ là ngày hôm qua anh đã nói rằng anh sẽ học tập thật chăm chỉ mà nhỉ."

Kỷ Cảnh cúi đầu đảo mắt nhìn quanh giày: “Thầy Lý giảng bài nhanh quá, anh nghe không hiểu.”

Dưới sự giám sát của Tô Giai Tuệ trong hai năm qua, Kỷ Cảnh gần như đã có thể vượt lên đạt đủ điểm trong môn toán và môn tiếng Anh, nhưng môn vật lý của anh ấy thì lại không ổn chút nào, bảo anh ấy có một nền tảng kiến thức kém thì vẫn còn là cách nói nhẹ nhàng.

Nhưng đây không phải là vấn đề lớn, đối với các môn khoa học, không cần tốn thời gian học thuộc lòng. Còn gần một năm nữa mới đến kỳ thi đại học, chỉ cần người học chăm chỉ và nỗ lực thì sẽ không khó để bắt kịp tiến độ.

"Vậy thì đừng có đứng ở cửa phòng vệ sinh nữ, bị nhìn thấy thì kỳ cục lắm đó. Tìm chỗ nào râm mát mà đọc thuộc lòng từng từ, tắm xong em sẽ ra ngay."

"Tốt thôi."

Kỷ Cảnh đi vào phòng vệ sinh nam, ngồi trên bồn trồng hoa, nghĩ đến gương mặt đẫm mồ hôi cùng đôi mắt sáng ngời của bạn gái mình, anh chẳng biết làm gì ngoài cong môi.

Từ tận đáy lòng, Kỷ Cảnh cảm thấy rằng gương mặt mộc của Tô Giai Tuệ, ngay cả là khi đang trong dáng vẻ hơi đáng xấu hổ, cũng đẹp hơn gấp một trăm lần so với lúc ăn mặc diện. Đặc biệt là khi cô ấy vừa chơi cầu lông xong, hai má hơi ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, còn có vài sợi tóc đen ướt sũng, dính vào cổ, từng hạt mồ hôi dọc theo xương quai xanh chảy vào trong quần áo, cả người ấm áp, mềm mại tràn đầy sức sống, quả thực càng khiến cho trái tim của Kỷ Cảnh đập nhanh hơn.

Cứ như là anh đang nhốt một con chim sẻ nhỏ hung hăng và bồn chồn trong l*иg ngực của mình.

Tô Giai Tuệ tắm rất nhanh, giống như một cậu bé vậy, nhưng cô ấy phải sấy khô tóc, nên ra khỏi phòng tắm muộn hơn so với những người cầm cờ khác một chút, bởi vì Kỷ Cảnh đang đợi bên ngoài. Tóc cô ấy vẫn chưa khô hẳn, còn bồng bềnh và lộn xộn, phần đuôi tóc thì vẫn hơi ướt nước, những sợi tóc cứ vô ý chạy lung tung không vào đường vào nếp.