Chương 32: Đêm hôn ẩm ướt

“Ngốc nghếch.”

Tống Linh Hàn lại mắng cậu như vậy một lần nữa.

“Khê Khê, anh sẽ không ép buộc em.”

Dù cho anh muốn bắt Khâu Dữ Khê nhận lấy toàn bộ tình yêu thương, cả quan hệ tɧác ɭoạи và xu hướng tìиɧ ɖu͙© khác người, anh không ngại khoảng cách giữa bọn họ bị khó khăn bủa vây, bị rào cản tiềm tàng ngăn cách. Tống Linh Hàn nguyện ý dùng hết sự chân thành yêu thương, sự tôn trọng của mình phá tan tất cả rào cản.

Bất kể việc có thể nắm tay ôm hôn khi đi trên đường hay lén lút trốn sau lưng đoàn người tình tứ vui thích, anh vốn có đủ khả năng biến những mơ mộng của cậu thành hiện thực, đưa hai tay dâng hiến tặng cậu.

Khâu Dữ Khê tựa như ánh trăng, sáng ngời sạch sẽ, treo ở đầu cành cây, rơi vào giữa chân mày, đến đêm khuya lại sa đọa vào nɧu͙© ɖu͙©. Suy cho cùng, Tống Linh Hàn có thể kết luận, thậm chí chỉ cần nói ra một vài câu nói dối lòng che đi suy nghĩ, cảm xúc là có thể lừa gạt một trái tim đang sợ hãi trống vắng.

Nếu như Khâu Dữ Khê đồng tình, anh không ngại cưỡng ép bản thân xuất hiện trong tương lai của cậu; nếu như trong mỗi một kết thúc tươi đẹp đều không có cách nào để tên anh xuất hiện, anh sẽ mang theo cậu nhắm mắt tình nguyện đi tới nơi chỉ duy nhất thuộc về hai người, nơi đó sẽ mang tên tình ái.

Anh vốn định giả vờ mời Khâu Dữ Khê tới một tuần, kế hoạch ban đầu là nhốt cậu ở trong nhà, Khê Khê của anh yêu thích làʍ t̠ìиɦ, vậy hãy để cho cậu nếm thử kɧoáı ©ảʍ, nếm thử mùi vị sảng khoái của nụ hôn lắng đọng từ sự hòa quyện giữa táo bạo và du͙© vọиɠ. Anh biết Khâu Dữ Khê không có cách nào từ chối, cùng sẽ nghe lời của anh, rời xa hai tên nhãi con si tâm vọng tưởng kia.

Nhưng mà thế gian này có hàng trăm hàng nghìn loại tình ái, bây giờ Tống Linh Hàn càng muốn mang những mỹ cảnh tốt hơn, phong hoa tuyết nguyệt tới cho Khâu Dữ Khê. Lựa chọn và phải lựa chọn, giữ lấy và bị giữ lấy, tất cả những quy tắc lúc trước đều bị làm điên đảo trong khoảnh khắc này. Nếu như yêu ngay lập tức sẽ khiến cậu khổ sở, vậy thì sẽ đổi sang cách yêu lại từ đầu.

“Chiều nay anh đưa em về trường học.”

Mưa trong lúc hoảng hốt đột nhiên nhỏ dần, bên trong màn mưa lất phất, Tống Linh Hàn hôn môi cậu lần thứ hai, đôi môi gắn bố, vô số những hồi ức thuở nồng nàn hiện về, cảm giác liều lĩnh triền miên và sự rối bời cùng lắng đọng tại một nơi, nụ hôn này mang theo đêm mưa ướŧ áŧ, cành lá xào xạc, cùng Tống Linh Hàn lùi lại một bước lần đầu tiên.

Vén sợi tóc ướt nhẹp của Khâu Dữ Khê lên, Tống Linh Hàn nhìn khuôn mặt cậu mà cười rộ, bên trong âm thanh tiếng mưa rơi như có sự rối bời rồi lại ổn định lại, anh nói cái gì cũng nghe như lời tâm tình, vừa dịu dàng vừa lưu luyến, Khâu Dữ Khê chính vì bắt đầu bị những câu hỏi dịu dàng dụ dỗ như vậy nên từ đó bị trói buộc vào tình yêu, không thể thoát ra được.

“Đừng do dự, chúng ta cùng tiến tới tương lai, có được không?”

Bởi vì em sẽ mãi mãi được yêu chiều.

Bởi vì bị dính mưa nên buổi tối Khâu Dữ Khê bị sốt nhẹ, cậu lăn qua lộn lại trên giường tới giữa trưa hôm sau mới tới gặp Tống Linh Hàn cùng hai mắt đỏ hoe, vốn định xử lý công việc trước và tạm thời gác lại những chuyện kia, chỉ có đôi lúc Khâu Dữ Khê mới có thể để lộ trắng trợn tính tình không kiêng dè lại càng khiến anh muốn nhẹ nhàng hôn liếʍ.

Tống Linh hàn thẳng thừng nắm lấy tay cậu, nói cho cậu nghe về lần đầu tiên khi anh gặp cậu, Khâu Dữ Khê nhỏ giọng hỏi anh tại sao lại muốn đi tới trại trẻ mồ côi vào một ngày kia, vốn định thắng thắn trả lời, anh lại nghĩ tới nguyên nhân chính - anh và Khâu Dữ Khê đều che giấu với nhau những điều dơ bẩn không mấy hay ho, vì vậy xưa nay Tống Linh hàn không hề nói với Khâu Dữ Khê về câu chuyện hoang đường này trong quá khứ anh.

Anh định chuyển chủ đề nhưng Khâu Dữ Khê nóng vội lại to gan hỏi thẳng, cậu nhỏ giọng lên tiếng:

“Em biết chuyện trước kia của anh…”

“Chuyện gì?”

“Chuyện mà… Bọn họ nói anh là một tên ăn chơi, trai gái đều tư thông, yêu đương chỉ để quan hệ ám muội một chút rồi sau đó rời bỏ không chút lưu tình.”

Giọng nói của Khâu Dữ Khê càng lúc càng nhỏ dần lại, hiện giờ chỉ còn lại ánh sáng của chiếc đèn đêm tỏa ra trong đêm khuya.

“Em biết chuyện này từ khi nào?”

Anh nhìn thấy ánh mắt né tránh của Khâu Dữ Khê, không đợi được câu trả lời tiếp tục hỏi:

“Biết vậy sao còn không tránh xa anh ra một chút?”

“Khi đó em nghĩ anh sẽ không lừa dối em, sau đó…”

Khâu Dữ Khê không thể nói hết câu “Sau đó” này, bởi vì anh đã dùng nụ hôn chặn từng câu chữ ở miệng cậu, nhiệt độ tìиɧ ɖu͙© bên trong lại càng lúc càng tăng cao, hiện tại cậu chỉ muốn xoắn xuýt làʍ t̠ìиɦ để quên đi hết thảy mọi thứ.

Khâu Dữ Khê chủ động ôm lấy vai Tống Linh Hàn nói mình không quan tâm, nhưng mà dù cầu xin như nào Tống Linh Hàn cũng không muốn làm cậu, bên trong huyệt đã ngứa đến không chịu được, cảm giác ngứa cùng ham muốn nhưng không đạt được kɧoáı ©ảʍ khiến cậu cắn chăn nức nở, cuối cùng khi anh thấy cậu thực sự không nhịn được nữa, chỉ đưa ngón tay luồn vào bên trong huyệt ướt đẫm, bởi vì sắc mặt sốt nhẹ ửng đỏ của cậu mà cậu rất nhanh đã đến được cao trào.

Dâʍ ŧᏂủy̠ phun trào ra ngoài khiến tấm đệm bên dưới bị ướt nhẹp, bụng dưới Khâu Dữ Khê co giật vì lêи đỉиɦ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỏng manh cũng chảy xuống từ côn ŧᏂịŧ.

Bên trong huyệt có vẻ trống vắng, so với nỗi đắng cay trong lòng lúc này lại càng khiến cậu thêm dằn vặt, cố ý cọ xát nữ huyệt vào ngón tay anh, thân thể đã bị khai phá triệt để vốn không thể thỏa mãn với một ngón tay được, nhưng dù có nỗ lực quyến rũ thế nào cũng chỉ có thể đổi lại một câu nói của Tống Linh Hàn:

“Ngoan, lần sau lại tiếp tục.”

“Sau đó anh vẫn lừa gạt em…”

Khâu Dữ Khê vẫn cố chấp nói lời mà khi nãy bị nụ hôn kia chặn lại, ngẩng đầu lên nhìn Tống Linh Hàn:

“Chúng ta còn có lần sao sau? Có phải anh muốn đuổi em đi không?”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, không phải muốn làʍ t̠ìиɦ sao, anh làm với em.”

Hiện tại cậu lại mủi lòng trước côn ŧᏂịŧ của anh, tình yêu cùng du͙© vọиɠ bị chia cắt thành những điều không liên quan tới nhau, cậu tiếp nhận nụ hôn sâu đến nghẹt thở, cũng tùy ý mở chân để côn ŧᏂịŧ ra vào, tiếng nước hòa quyện cùng tiếng rêи ɾỉ trong phòng. Khâu Dữ Khê không nghe rõ tiếng mưa rơi không ngớt ngoài cửa sổ, huyệt thịt non mềm hồng hào siết lấy côn ŧᏂịŧ thật chặt, khoảng cách giữa bọn họ gần bằng khi đối diện ôm ấp lẫn nhau, chưa từng từ chối khi có người tới gõ cửa trái tim.

Tống Linh Hàn nhẹ nhàng nói từng lời yêu thương bên tai cậu, nói lời yêu, dường như anh vẫn đang ở độ tuổi thiếu niên, có thể đặt chữ yêu ở trước miệng mà tùy ý sử dụng, mọi lời hứa đều mang sự chắc chắn như một tình yêu cuồng nhiệt, mang sự bi thương đến cực độ.

Khâu Dữ Khê cũng không rõ bản thân suy cho cùng là tin hay không tin, chỉ nhớ đến khi cậu được côn ŧᏂịŧ chăm sóc, mãi đến tận cuối cùng khi trên bụng tràn đầy chất lỏng ẩm ướt xấu hổ, Tống Linh Hàn mới ôm cậu đi lau chùi.

“Khê Khê, em có thể không tin tất cả lời anh nói.”

Tổng Linh hàn đặt tay lên mái tóc mềm mại của cậu, ánh đèn màu vàng ấm trong trong phòng tắm nhẹ nhàng rơi trên chóp mũi Khâu Dữ Khê, bởi vì khóc mà chóp mũi đỏ hoe hòa lẫn một chút ấm áp, mãi cho đến tận khi Khâu Dữ Khê cho rằng thời gian đã ngừng trôi, Tống Linh Hàn mới nói tiếp:

“Nhưng mà em phải tin tưởng một câu.”

“Anh mãi mãi sẽ không bao giờ lừa dối em.”