Chương 31: Em không sợ đâu

Sau khi ở lì trong phòng thay đồ suốt nửa ngày mới đi ra, Tống Linh Hàn - người hiếm khi cởi bỏ bộ trang phục chỉnh tề như thường này đang đứng ở ngoài cửa, anh đưa mắt nhìn vào thiếu niên đang đội tóc giả mặc quần ngắn vì ngượng ngùng mà cúi thấp đầu. Son môi ánh cam trên môi cậu giống như đồ uống có vị cam ngọt ngào của mùa hè, chỉ cần liếʍ nhẹ một cái là đã cảm nhận được hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp người.

"Em nói anh đi chơi với anh, chính là vì muốn mặc đồ con gái sao?"

Khâu Dữ Khê nắm tay Tống Linh Hàn, cố hết sức không làm cho mình run rẩy quá rõ ràng rõ ràng, ghé sát vào tai Tống Linh Hàn, nhẹ giọng nói:

"Em có thể nào... Làm bạn gái anh trong vòng một ngày được không?"

Ngay cả khi đưa ra yêu cầu cũng cẩn thận như thế, Tống Linh Hàn dùng sức lớn hơn nắm chặt lấy bàn tay cậu, anh dùng một nụ cười nhẹ thay cho câu trả lời. Hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau đi ra ngoài, lúc chuẩn bị khóa cửa đột nhiên anh ấn thiếu niên áp vào cánh cửa. Sau đó anh thấy Khâu Dữ Khê hoảng hốt rồi từ từ nhắm mắt lại, đôi môi khẽ hé mở dường như đã sẵn sàng để hôn, từ trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.

Khâu Dữ Khê mở mắt ra, Tống Linh Hàn đang cúi người quan sát cậu, đôi chân mày hiện lên vẻ đắc ý và kiêu ngạo của tuổi đôi mươi giống như đang cười nhạo sự hoảng sợ của cậu, sự trêu chọc đó vô thức khiến con tim cậu đập loạn.

"Nếu anh hôn em thì son môi sẽ lem mất."

Trước đây Tống Linh Hàn cố tình mua quần áo và đồ trang điểm là định trêu chọc cậu. Khi ấy Khâu Dữ Khê không chấp nhận, cậu dứt khoác chủ động quyến rũ anh bỏ đi những thứ ấy. Cuối cùng những món đồ ấy bị hư hơn phân nửa còn khăn trải giường thì bị làm ẩm ướt nhàu nát đến nỗi không thể tả.

Sau đó, Tống Linh Hàn cũng không nhìn thấy những thứ kia trong nhà nữa nhưng anh không ngờ rằng Khâu Dữ Khê lại sắp xếp và cất chúng vào tủ quần áo ở góc phòng.

Khâu Dữ Khê nói muốn được làm bạn gái anh trong một ngày, vì thế nên Tống Linh Hàn sẽ bao dung tất cả tính cách nhỏ nhặt của đối phương. Với vỏ bọc của một người con gái, Khâu Dữ Khê sẽ không còn bị mắc kẹt trong chuyện học hành hay tình cảm nữa mà Tống Linh Hàn cũng không phải là người thừa kế hồi tâm chuyển ý sau khi ăn chơi phóng túng bên ngoài của nhà họ Tống.

Bọn họ giống như một cặp đôi yêu nhau bình thường như bao người, họ có thể nhân lúc mọi người không để ý mà ôm hôn thân mật ở bất kỳ góc phố nào. Bộ dạng khác thường và cả sự mê hoặc của sắc dục đều tan biến dưới ánh mặt trời, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không ai chịu buông tay.

Khâu Dữ Khê lẩm bẩm muốn uống cái gì đó, thế nên lúc này bọn họ đang chen chúc trong một hàng dài người đứng đợi trước một cửa tiệm nổi tiếng mua nước uống. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, cậu vừa dựa vào vai người đàn ông vừa nói cười vui vẻ.

Lúc này đây, nụ cười của Khâu Dữ Khê trông thật giống như một nữ sinh cấp ba bình thường với vẻ ngoài xinh đẹp. Khi cậu cười rộ lên càng thêm rạng ngời, vào cuối tuần sẽ ra ngoài dạo phố mua son môi mới với bạn bè, cậu sẽ trở nên uể oải vì chàng trai mà mình thích không thèm để ý tới mình.

Trong đầu Tống Linh Hàn vì cậu mà hình thành nên vô số giả thuyết về tương lai. Những người đẹp đẽ như Khâu Dữ Khê nên được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ và tình yêu sâu đậm đến suốt đời mới đúng.

Chỉ là trong tương lai đó không có tên của anh, cho nên Tống Linh Hàn quyết định quét sạch hết tất cả những tia sáng khiến người ta say mê đó.

Tình yêu sẽ đánh thức tâm hồn vào những đêm khuya, thỉnh thoảng xuất hiện những ray rứt bay bổng không có chỗ đáp nhưng chuyện Tống Linh Hàn muốn đối xử thật tốt với Khâu Dữ Khê là điều chưa bao giờ thay đổi.

Sau khi đứng xếp hàng gần nửa tiếng thì hai người mới có thể thoát khỏi ánh mặt trời, Khâu Dữ Khê nắm lấy tay áo của Tống Linh Hàn rồi nói với anh rằng cậu muốn uống cà phê ở quán bên cạnh. Đối mặt với sở thích thay đổi liên tục của thiếu niên, Tống Linh Hàn không hề tức giận, anh nở nụ cười đồng ý, sau đó nắm tay cậu đi vào quán cà phê bên canh.

Cuối cùng Khâu Dữ Khê cũng yên ổn ngồi vào cái ghế trong góc, cậu ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại đang đang úp trên mặt bàn, Tống Linh Hàn hỏi cậu một chút nữa sẽ làm gì, Khâu Dữ Khê nghiêng đầu nói với anh cậu muốn xem phim kịnh dị.

"Không phải em sợ phim kịnh dị nhất sao?"

Khâu Dữ Khê sợ tối và sợ ma, Tống Linh Hàn vẫn nhớ kỹ điều này. Tuần thứ ba sau khi cậu chuyển đến nhà anh, nhìn tư thế thận trọng của đối phương, Tống Linh Hàn dứt khoác kéo cậu đi xem một bộ phim kịnh dị, sau đó anh còn cố ý tắt đèn để phù hợp với bầu không khí đáng sợ.

Lúc đầu Tống Linh Hàn hỏi cậu có sợ không nhưng Khâu Dữ Khê chỉ nhỏ giọng nói không sợ nên anh nghĩ là cậu không sợ thật, mãi cho đến khi phát tới đoạn kịch tích của phim, khi anh liếc mắt qua mới nhìn thấy Khâu Dữ Khê đang run rẩy trong ánh sáng yếu ớt, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống giả vờ như không sao cả.

Tống Linh Hàn giả bộ mình không phát hiện gì hết, một lần nữa hỏi xem cậu có sợ không nhưng câu trả lời của Khâu Dữ Khê vẫn như cũ.

Đèn lại được bật lên, gương mặt đẫm lệ cùng với bàn tay đang run rẩy không có chỗ giấu, Tống Linh Hàn nhẹ giọng hỏi cậu:

"Đây là không sợ của em à?"

Khâu Dữ Khê của khi đó không khác hiện tại là bao. Mỗi lần gặp chuyện gì đó, dù đúng dù sai thì cậu sẽ là người nói xin lỗi đầu tiên, giống như chỉ cần cậu nhận hết tội lỗi thì có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

"Khê Khê, sau này khi ở chung với anh, em cứ thành thật một chút, có được không?"

Tống Linh Hàn nhẹ nhàng xoa mái tóc Khâu Dữ Khê rồi tắt tiếng TV và nói tiếp:

"Em không cần sợ, sẽ không có ai bắt nạt em, coi thường lại càng không."

"Nếu đã nói để anh làm bạn trai của em rồi thì đây là thái độ mà em đối xử với bạn trai sao?"

"Bởi vì có anh ở đây rồi, em không có gì phải sợ cả."

Khâu Dữ Khê nghe cậu nói như vậy, ý cười nhẹ nhàng xen lẫn vào với mùi hương vani xộc thẳng vào mặt Tống Linh Hàn.

Nhưng mà khi đối mặt với không gian tối đen, tiếng bước chân cùng với tiếng cười chói tai hòa thành một trong màn hình, Khâu Dữ Khê vẫn không kiềm được nắm chặt tay Tống Linh Hàn, mặc cho sức lực cậu nắm khiến tay hai người đều cảm thấy đau đớn

Trước đây thỉnh thoảng cô nhi viện có tổ chức cho bọn họ xem phim, có khi sẽ chiếu vài bộ phim kinh dị kinh điển. Khâu Dữ Khê không chịu được cảnh máu me và đen tối như thế, cậu chỉ có thể ngồi xổm xuống ôm đầu gối khóc nức nở nhưng cũng không dám phát ra âm thanh vì sợ những đứa trẻ bằng tuổi ngồi ở bên cạnh nghe thấy rồi cười nhạo cậu là tên quỷ nhát gan.

Sau này cậu gặp Tống Linh Hàn, nỗi sợ hãi đã có chỗ để ẩn náu, chỉ cần nghĩ tới tên của đối phương, ngay cả đêm tối cũng không còn khó khăn như lúc trước nữa.

Cuối cùng Khâu Dữ Khê sợ đến mức không dám nhìn vào màn hình nữa. Cậu dùng tay che hai mắt lại, chỉ dám nhìn một chút thông qua kẽ hở giữa các ngón tay. Chỗ ngồi của hai người ở tận trong góc, vì vậy nên giọng nói của Tống Linh Hàn đương nhiên là dành cho riêng cậu, thậm chí cả tiếng anh cười cậu nhát gan.

Hai người một lần nữa nắm tay nhau rời khỏi rạp chiếu phim.

Dựa theo ý muốn của Khâu Dữ Khê muốn đi ăn lẩu, khi Khâu Dữ Khê chuẩn bị lấy thêm một muỗng gia vị cay thì anh có giữ tay cậu lại, thế nhưng thiếu niên hết lần này đến lần khác muốn cậy mạnh mà nói "Không cay thì còn gì là linh hồn của món ăn nữa". Cuối cùng môi cậu đỏ hết lên, vậy mà vẫn vừa xoa xoa mũi vừa nói ăn rất ngon.

Trong đêm tối, hai người họ kết thúc buổi hẹn hò khó thể giải thích được. Dưới ánh trăng bọn bước từng bước đi về nhà, trong lòng Khâu Dữ Khê thầm đếm mấy cái cột điện mà họ đi qua, sau khi đếm đến cột điện thứ năm thì dừng lại.

"Tống Linh Hàn, tại sao anh muốn theo em?"

Tại sao khi xếp hàng chờ hết nửa tiếng đồng hồ anh không hề có nửa câu oán giận? Tại sao lại muốn cùng cậu đi xem một bộ phim kinh dị nhàm chán?

Tại sao anh lại mỉm cười với cậu?

"Khâu Dữ Khê, có phải chỉ đến khi anh nói ra đầy đủ em mới chịu hiểu đúng không?" Tống Linh Hàn cúi đầu nhìn cậu. Đuôi mắt anh thoáng nhìn vào bóng người dưới ngọn đèn đường, bất giác nhớ tới lúc lần đầu gặp gỡ thiếu niên xanh xao gầy yếu.

"Bởi vì lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhìn thấy bộ dạng đôi mắt đỏ hoe của em trông vô cùng đáng yêu. Bởi vì anh không muốn thấy cảnh em dễ dàng bị người khác lừa gạt chỉ bằng vài câu nói." Hơi thở càng lúc càng gần, buộc cậu từ bỏ sự né tránh mà nhìn thẳng vào anh, Tống Linh Hàn nhìn chằm chằm Khâu Dữ Khê hỏi: "Anh cần phải nói đến mức nào nữa thì em mới có thể hiểu rõ đây?"

"Anh muốn em hiểu cái gì chứ?"

"Khê Khê, em không phải kẻ ngốc." Hai cái mũi dán sát nhau, Tống Linh Hàn thở dài, Khâu Dữ Khê có thể ngửi được mùi hương kẹo bạc hà trong hơi thở của anh: "Rốt cuộc anh phải làm sao mới có thể để em tin tưởng anh?"

"Làm sao để em tin tưởng rằng anh yêu em đây?"

Những giọt nước mắt bị kìm nén biết bao nhiêu đêm vào giờ phút này vỡ òa, nghe thấy Tống Linh Hàn dùng giọng điệu chất vất rồi dễ dàng nói ra câu mà từ trước đến giờ chưa từng nói thành lời, tất cả cảm xúc của Khâu Dữ Khê dường như biến mất, cho dù là vô cùng kinh ngạc hay là vui mừng như điên.

"Anh không cần nói dối em."

Cố đè xuống âm thanh run rẩy, Khâu Dữ Khê đẩy Tống Linh Hàn ra rồi xoay người định rời đi nhưng lại bị Tống Linh Hàn nắm lấy cổ tay, áp sát cậu vào cột điện. Một giây tiếp theo, nụ hôn bất giác rơi xuống đôi môi đỏ bừng vì bị cay. Vị cay nồng cùng với cảm giác mát lạnh hòa với vị mặn của nước mắt cùng nhau tỏa ra trong nụ hôn đầy mạnh mẽ.

Mãi cho đến khi Tống Linh Hàn buông cậu ra, anh thấy trên mặt Khâu Dữ Khê đầy những vệt ướt sáng lấp lánh, cậu đẩy l*иg ngực Tống Linh Hàn ra muốn bỏ đi: "Anh buông..."

Sức mạnh yếu ớt hoàn toàn không đáng kể bị Tống Linh Hàn ngăn lại, cả người cậu bị Tống Linh Hàn kéo vào trong lòng, hai người một lần nữa ôm hôn dưới ánh trăng, tiếng tim đập khếch đại vô số lần.

Khâu Dữ Khê nghe thấy tiếng tim đập của người đàn ông, trên đỉnh đầu truyền đến một câu hỏi khàn khàn.

"Như vậy có đủ để em tin anh chưa?"