Chương 33: Hoang mang lừa dối

Lấy cớ phát sốt nên mơ màng một lần, Khâu Dữ Khê ngủ một mạch đến trưa, khi tỉnh dậy đã thấy Tống Linh Hàn đang chuẩn bị cơm trưa, hiếm thấy anh đích thân buộc tạp dề nấu cơm cho mình, Khâu Dữ Khê xưa nay chưa từng nghe nói Tống Linh Hàn có thiên phú bẩm sinh về tài nấu anh, nên giọng nói cũng không khỏi đầy vẻ nũng nịu:

“Anh, từ trước tới nay anh chưa bao giờ nấu cơm cho em cả.”

“Vậy sau này em muốn ăn cái gì, cứ nói hết cho anh.”

Tống Linh Hàn mang một cốc sữa bò tới trước mặt cậu, nhìn cậu không chậm trễ chút nào mà uống một hơi, lại tiếp tục nói:

“Anh đi học đây.”

Động tác nuốt của Khâu Dữ Khê bỗng nhiên dừng lại, sau đó tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà cười rộ lên, giấu đi ngón tay đang run rẩy, nói với Tống Linh Hàn bằng giọng điệu hờ hững:

“Vậy anh, học xong lại đến yêu em sao?”

Tống Linh Hàn dường như muốn nhìn thấu qua ánh mắt tiến vào đọc vị suy nghĩ trong lòng cậu, thời điểm khi tạm biệt còn trao một nụ hôn, Khâu Dữ Khê lại bắt đầu hoang mang mà không hiểu tại sao. Ngày hôm qua sau khi tắm rửa xong mơ mơ màng màng sắp ngủ, Tống Linh hàn mới nói cho cậu biết ban đầu anh không đồng ý là vì lo lắng cho thân thể của cậu, đôi môi đang chạm vào l*иg ngực anh bỗng rời đi, Khâu Dữ Khê mơ hồ hỏi Tống Linh Hàn tại sao lại quan tâm đến cậu như thế.

Cậu để ý thấy được vô số lần từ chối là có thể bị Tống Linh Hàn biến thành tìиɧ ɖu͙© hạ lưu, cậu xơ xác dưới thân anh như mở ra để anh đùa giỡn với đám bùn nhão, cho nên sau đó không cần Tống Linh Hàn chủ động quyến rũ, cậu cũng sẽ chuẩn bị một cách tốt nhất, nghênh tiếp du͙© vọиɠ nồng nặc cùng những nụ hôn mãnh liệt của anh.

So với tôn trọng và quan tâm, dường như không có cách nào trì hoãn được du͙© vọиɠ và ham muốn nên được đặt lên hàng đầu, cậu đã sớm quên mất địa vị tương đồng giữa mình và Tống Linh Hàn, thói quen nói lời từ chối của cậu đã sớm lần lượt biến mất gần như hoàn toàn trong những tình huống như vậy, chỉ còn đọng lại nhwungx câu nói đón nhận hùa theo và tiếng rêи ɾỉ chủ động chìm đắm ngày đêm vang lên.

“Sau này còn yêu hay không đều phải nói ra, khi đó anh sẽ không ép buộc em nữa.”

Tống Linh Hàn sử dụng thủ đoạn dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ cọ xát của anh, sau đó nụ hôn dần dần di chuyển xuống:

“Khê Khê, có thể tha thứ cho anh không?”

Dường như cùng vô số vấn đề quá khứ, vô số lần liếʍ láp, Khâu Dữ Khê cuối cùng lại ngã quỵ xuống trước những câu nói ám muội đó, gật đầu lia lịa đáp lại, ôm ấp anh như quà cưới.

Tống Linh Hàn đã sớm nắm tay cậu uy hϊếp - đối với tất cả sự dịu dàng của anh cậu đều không chút chống cự, cậu chỉ có thể vùi đầu vào trong l*иg ngực Tống Linh Hàn, nghe nhịp tim đập mà nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Linh Hàn.

“Tha thứ hay không, em sẽ đều khiến anh không còn cách nào khác…”

Tống Linh Hàn im lặng một hồi lâu, mãi đến tận khi nghe nhịp thở của cậu dần trở nên đều đều, mới đưa ngón tay khẽ chạm lên đôi môi vừa bị cắn sứt, giống như chuồn chuồn chạm vào nước. Dường như Khâu Dữ Khê không đồng ý nghe theo lời anh, Tống Linh Hàn cũng chỉ nói nên tâm tư mình với mặt trăng, đưa vào trong giấc mơ của Khâu Dữ Khê.

“Khâu Dữ Khê, tin tưởng anh một lần cuối cùng nhé.”

“Được.”

Tống Linh Hàn nhìn chằm chằm vào Khâu Dữ Khê đợi câu trả lời.

Lúc này đến lượt vấn đề không biết phải giải quyết thế nào, Khâu Dữ Khê không nhìn ra được Tống Linh Hàn thay đổi.

Anh tỏ tình cùng đêm mưa hôn, không có nơi nào không rung động trong lòng, rõ ràng là yêu nồng nhiệt, nhưng vẫn là đau đến phát run, cậu không hiểu tại sao lại đi nhận lời yêu, đặc biệt là khi lời yêu ấy đến từ Tống Linh Hàn.

Không thể tin được, càng không dám lại gần.

Cậu đi một mạch trầm mặc tới trường học, khi vừa đi vào lớp học tìm chỗ ngồi thì gặp Diệp Trăn và Thẩm Đường, Diệp Trăn vừa thấy cậu đã gọi tên cậu, chờ cậu đi tới đã kéo cậu ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Ánh mắt Diệp Trăn lại nhìn toàn thân cậu từ trên xuống dưới dò xét những ngày qua, rồi nhìn chằm chằm vào động tác của Khâu Dữ Khê vô tình để lộ ra một dấu hôn đỏ thẫm, giọng nói vẫn như thường ngày:

“Sáng sớm vừa mới đổi vị trí chỗ ngồi, tớ mở cánh cửa nhỏ ở phía sau… Cho nên hiện giờ cậu ngồi cùng tớ, còn Thẩm Đường thì cứ để bản thân cậu ta chơi đi, cậu đừng nhẹ dạ đi quan tâm tới cậu ta.”

Khâu Dữ Khê không nói tiếng nào nhìn vào trong ngăn kéo, vốn định dọn dẹp một chút thì phát hiện người ngồi bên cạnh đã giúp mình dọn lại một lần, khi cậu nhìn về phía Diệp Trăn, anh ta lại cười rộ lên, vẻ mặt vừa muốn được khen vừa muốn bị đánh đòn, Thẩm Đường ngồi phía sau nhìn thấy cảnh này bắt đầu nói lời mỉa mai anh ta.

Diệp Trăn không khách sáo đá về phía sau một cái, tiến đến bên cạnh Khâu Dữ Khê ngửi mùi nước giặt trên người cậu, rõ ràng bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà cắn môi ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vừa để cậu viết bài vào sáng sớm vừa hỏi:

“Cuối tuần không trở về sao không báo với tớ và Thẩm Đường một tiếng, cậu có biết bọn tớ lo lắng cho cậu đến nhường nào không.”

“Tớ xin lỗi…”

Lời còn chưa nói hết Diệp Trăn đã chặn miệng cậu lại, khi bàn tay khẽ chạm vào chóp mũi, sau khi làm xong động tác nhỏ này, anh ta ngồi lại vào chỗ cũ như không có chuyện gì xảy ra.

“Không muốn nói thì cũng không cần nói với chúng tớ, so với ép buộc câu nói ra, tớ càng muốn tự mình nghe nhịp đập của trái tim cậu, cùng giữ bí mật với cậu.”

Diệp Trăn nhìn chằm chằm xuống đầu lưỡi vẫn còn vương một sợi chỉ bạc, rũ mắt nói tiếp:

“Còn nữa, tớ được cậu nhìn trìu mến như vậy, cậu đã đồng ý với tớ, nhìn tớ nhiều hơn.”

Loại yêu thích kia tuyệt đối đáng tin cậu, ánh mắt sáng ngời. Không ngờ lại nghe được anh ta nói ra những lí do hết sức giả tạo như vậy, Thẩm Đường cười nhạt một cái rồi đem chuyện cá cược kể cho cậu, Diệp Trăn chỉ thấy nực cười - Thẩm Đường cuối cùng cũng không khỏi tự tin quá mức, anh ấy có thể nhất thời yêu Khâu Dữ Khê, tại sao có thể xác định lời kia không phải vì dựa dẫm mà sinh ra ảo giác?

Trong khi đó Diệp Trăn lại không giống như vậy, anh ta có thể không chút che giấu mà nói thẳng thắn với Khâu Dữ Khê rằng anh ta nhất kiến chung tình với cậu, sẽ không biến tình cảm này thành một tình yêu cực đoan, lại càng không ích kỷ trói buộc cậu bên cạnh, anh ta cũng không keo kiệt chút nào mà dâng tặng cậu tất cả những điều tốt đẹp và ánh hào quang, đến khi bộc bạch sẽ khiến cậu nhìn anh ta một cái mà cười mãn nguyện.

Tình cảm vào thời niên thiếu chính là tình cảm nồng nhiệt nhất, hòa quyện cùng mùi vị chua ngọt như nước trái cây cùng nhịp tim đập thình thịch, đây chính là lợi thế khi anh ta dụ dỗ Khâu Dữ Khê.

Thẩm Đường nói cậu được dù được gọi là Khê Khê say đắm hay tỉnh mộng vẫn sẽ sẽ sa vào những vòng luẩn quẩn mà anh ấy vẽ ra, không ngừng giãy giụa trong đó, Diệp Trăn ngoại trừ ngón tay thì những phản ứng khác một chút cũng không muốn phô ra.

Anh ta và Thẩm Đường là hai người đến lớp sớm nhất, Diệp Trăn mua hơn một phần đồ ăn sáng, vừa nhìn thấy Khâu Dữ Khê đã đưa cho cậu, thậm chí còn nhét vào bên trong một mẩu giấy nhỏ, bắt trộm internet tra một ít lời tâm tình dung tục, Thẩm Đường hừ lạnh một tiếng, đút hai tay vào túi theo dõi anh ta không lên tiếng.

Nằm gục mặt xuống bàn năm phút đồng hồ, đã ngán không khí oi bức bèn đi tới trước cửa hóng gió, xung quanh Thẩm Đường hiện giờ nơi nào cũng cảm thấy ngứa mắt, chợt nhớ tới nội dung Thẩm Đường và Tống Linh Hàn kể lại khác nhau, lúc này anh ta mới quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Đường hỏi:

“Cậu có phải là đang toan tính âm mưu gì không?”

Thẩm Đường cười nhạo một tiếng, khinh thường nhìn anh ta:

“Diệp Trăn, tớ coi như cậu tự đi vào hang cọp, cậu mắc chứng hoang tưởng à? Hay là… cậu không tự tin đối diện với tớ?”

“Đm Thẩm Đường, cậu đang muốn ăn đòn đúng không?”

Nét mặt Thẩm Đường vẫn bình thản, chỉ thờ ơ lên tiếng:

“Tốt nhất nên đánh vào mặt tớ, khi đó tớ sẽ nói cho Khê Khê biết là cậu động thủ trước, trong lòng cậu ấy sẽ hỗn loạn đến mức nào, không biết cậu ấy sẽ phản ứng ra sao đây?”

“Đồ thần kinh, cậu cứ mơ đi.”

Buổi trưa Diệp Trăn kéo Khâu Dữ Khê cùng đi mua cơm, Khâu Dữ Khê không thể nói mình đã ăn cơm Tống Linh Hàn nấu rồi, cũng may cậu ăn ít, do không yên lòng nên cũng không ăn bao nhiêu, cũng để kệ Diệp Trăn kéo mình chạy tới nhà ăn. Thẩm Đường bị thầy giáo gọi đi hỗ trợ, Diệp Trăn không cần phải tới, ngoài việc đến gặp Khâu Dữ Khê, phải khó khăn lắm Diệp Trăn mới nở một nụ cười. Bọn họ xếp hàng tận cùng bên trong trước cửa sổ, Diệp Trăn dắt tay cậu đi qua dòng người, dựa vào một cây cột có góc che chắn trộm hôn môi cậu một cái, cậu định lùi về sau định né tránh nhưng lại bị kéo lại, bên tai chỉ còn lại ba chữ:

“Không cho trốn.”

Mới được một lúc Diệp Trăn đã như biến thành người khác, Khâu Dữ Khê vẫn còn nhớ biểu cảm của Diệp Trăn khi cậu chuẩn bị vội vàng rời đi vì điện thoại Tống Linh Hàn gọi đến, như đè nén lửa giận, im lặng mà nhìn cậu đóng cửa rời đi, nhưng bây giờ kể cả một chút bất mãn cũng không thấy đâu, chỉ còn sót lại ánh mắt mừng thầm của anh ta khi nhìn cậu, còn kỳ cục nói:

“Mới chưa gặp một lúc mà thôi, sao đã nhìn tớ hăng say chăm chú vậy?”

“Cậu vừa mới nói cậu thích tớ nhìn cậu.”

Khâu Dữ Khê nói gần hết lời mới phát hiện mình lại bị cuốn vào đề tài ấu trĩ của Diệp Trăn, nhưng vẫn không mấy vui vẻ gì nhìn anh ta, thuận miệng nói:

“Cậu có phải rất thích tớ không?”

Vừa hay đến lượt họ nhận đồ, Diệp Trăn bên hai bát mì trong tay tìm chỗ ngồi, cố ý tìm một chỗ vắng người ngồi xuống, Khâu Dữ Khê nắm vạt áo ngồi ở bên trái anh ta, Diệp Trăn quay đầu nhìn ánh mắt của mọi người rồi tiếp tục chơi trò hôn trộm, giúp cậu trộn đều bát mì, Diệp Trăn chậm rãi cất tiếng:

“Không biết vấn đề mà cậu hỏi, đối tượng là ai.”

“Thế nhưng,”

Diệp Trăn nắm lấy bàn tay cậu từ bên dưới, vừa thưởng thức bàn tay nhỏ nhắn vừa nói:

“Tớ thích cậu nhìn tớ, và tớ càng thích chính cậu hơn nữa.”

Diệp Trăn biết tâm tư chua xót lập dị này nghe rất buồn nôn, e rằng sẽ chỉ khiến Khâu Dữ Khê sợ hãi tránh xa, có thể anh ta vẫn tiếp tục câu chuyện nói:

“Là lần đầu tiên nhìn thấy cậu tớ đã hoàn toàn đắm chìm, sau lần đó tớ toàn mơ thấy cậu, dù cho có chia sẻ cùng Thẩm Đường cũng không nỡ lòng buông bỏ đoạn tình cảm này.”

“Khâu Dữ Khê, cho nên cậu, tớ phải đợi đến khi nào mới có thể nghe được đáp án của cậu?”

Tim nhảy loạn thình thịch, Khâu Dữ Khê cảm thấy hô hấp của mình cũng giống như đang âm thầm trở nên hoang mang, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sốt sắng co mình lại, cuối cùng sau khi hít thở sâu mấy lần mới nhẹ nhàng trả lời:

“Tớ định thử yêu cả cậu và cậu ấy, nhưng mà…”

“Không cần có nhưng mà, nếu như bởi vì cậu cảm thấy bản thân tệ bạc vì chia hai nửa trái tim dành cho hai người, vậy tớ nói cho cậu biết.”

Thấy bàn tay che miệng mình, anh ta bỗng hiểu ra cậu đang ra hiệu cho mình nhỏ tiếng lại, Diệp Trăn nhìn cậu cười. Dựa vào vị trí cửa sổ, Khâu Dữ Khê có thể nghe thấy tiếng chim hót, nghe thấy tiếng người la hét bên dưới, lại đều tại Diệp Trăn mà cậu mất hết thần sắc ngay lập tức:

“Cậu do dự, cũng coi như đang có chút dao động với tớ, cuối cùng vẫn là lựa chọn của cậu.”

Bàn dài trống rỗng chỉ có duy nhất cậu và Diệp Trăn ngồi giữa, trong niềm rộn ràng của Diệp Trăn, trong tiếng cười đùa, cậu không mảy may để ý đến sự nghiêm túc trong lười hứa của anh ta. Quần áo đang bị nắm được buông ra chỉ còn nhăn nheo ám chỉ tâm trạng hoảng loạn của cậu trước đó, song từ đến tới cuối nỗi lòng lo lắng của cậu về lời nói của Diệp Trăn lại yên ổn trở về như cũ. Cậu sắp không hiểu nổi mình, vô số những lời yêu của Tống Linh Hàn cũng chỉ khiến cậu rơi lệ ướt mặt, người trước mắt chỉ cần hứa vài câu đã khiến trong người cậu nóng lên.

“Tuy rằng bây giờ tớ không biết cậu đang cảm thấy thế nào, có bị bắt nạt hay không, có thể không giống bộ dạng bây giờ mà lén lút trốn đi khóc hay không.”

Diệp Trăn ngừng một chút, vừa quan sát biểu cảm của Khâu Dữ Khê vừa nói tiếp:

“Nhưng chỉ cần cậu thích tớ, tớ nhất định sẽ cùng cậu bù đắp lại những năm tháng ấy.”

“Tớ cảm thấy cậu tựa như một bông hoa tươi đẹp được cất giấu mãi trong thủy tinh, đẹp đẽ khiến người khác không nỡ lòng chà đạp, tớ lại vô liêm sỉ ăn cắp hương thơm, cậu không chán ghét tớ đã là quá tốt rồi.”

“Cho nên, Khâu Dữ Khê, hãy nhìn tớ nhiều hơn một chút, chỉ cần cần cậu cần, tớ sẽ luôn ở đây.”

“Tớ nhất định sẽ nắm lấy tay cậu.”

Khâu Dữ Khê nhất thời bị chặn lại - nhưng cậu không biết nên làm thế nào.

Rõ ràng cậu mới là kẻ lừa dối người khác, ở trong bóng tối nếm thử mùi vị mật ngọt của ái tình và nhịp tim đập liên hồi, lại phải bày ra một bộ dạng dáng vẻ khổ sở dằn vặt với người ngoài.

Nhưng cậu dường như không nói ra miệng.