Chương 30: Câu hỏi ngốc nghếch

Ngày hôm sau, nhân lúc Tống Linh Hàn chuẩn bị bữa sáng thì Khâu Dữ Khê chủ động đến tìm anh để hỏi xem hôm nay anh có thể đi ra ngoài chơi với cậu hay không. Lúc Tống Linh Hàn hỏi cậu muốn đi đâu, Khâu Dữ Khê chỉ ấp úng trả lời: "Đi đâu cũng được."

Vẻ mặt cậu dường như không biết nên làm sao cho phải vì sự không đúng mực tối hôm qua. Anh không nhịn được cúi đầu nhìn chằm chằm vào mái tóc của thiếu niên, ngay khi định Khâu Dữ Khê tránh né ánh mắt anh thì Tống Linh Hàn cầm lấy một cái bánh bao kim sa để trước miệng cậu, nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn đang gặm nhấm bánh, người đàn ông bất đắc dĩ mở miệng:

"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, trước mặt anh em không cần phải cẩn thận từng li từng tí. Hay là em cảm thấy có lỗi với anh sao?"

Khâu Dữ Khê cắn chặt răng không trả lời anh nhưng những ngón tay bị siết chặt đến mức đỏ lên đã tố cáo sự hoảng sợ của cậu. Tống Linh Hàn biết mình nên nói gì để thiếu niên trước mặt giảm đi sự sợ hãi, thậm chí chỉ cần một hành động không tốt cũng có thể khiến cho Khâu Dữ Khê cảm thấy yên tâm. Hoặc là giữ nguyên vị trí hiện tại - cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ bị nhuốm màu du͙© vọиɠ quá nhiều giữa hai người bọn họ, thậm chí là mối quan hệ yêu ghét lẫn lộn.

Bỗng nhiên anh nhớ lại lời nói của cháu trai, trên thực tế Thẩm Đường cũng không nói gì sai cả, trước đây anh xem Khâu Dữ Khê như một đứa trẻ tự ti và thiếu thốn tình cảm cần được chăm sóc cẩn thận. Sau này, Khâu Dữ Khê trở nên thích cười hơn, cậu cũng rất hay kể cho anh nghe những câu chuyện cười thú vị. Giữa bọn họ có một tầng quan hệ thể xác. Tìиɧ ɖu͙© cùng với những nụ hôn có thể giải quyết được tất cả vấn đề không thể nói ra và Tống Linh Hàn chưa bao giờ cho Khâu Dữ Khê biết được suy nghĩ thật sự trong lòng anh.

Thỉnh thoảng trong thời gian im lặng sau những lúc làm thêm, anh không khỏi tự hỏi rằng nếu một ngày nào đó Khâu Dữ Khê nói rằng muốn rời đi, hoặc là muốn kết thúc mối quan hệ mập mờ không rõ giữa bọn họ thì sao - nhưng nếu như vậy thì cũng rất bình thường, anh yêu đôi môi xinh đẹp của Khâu Dữ Khê, anh yêu thích việc hôn lên làn môi ấy và nghe đối phương nhỏ giọng nức nở. Anh cũng yêu việc vừa nghe cậu kể những chuyện nhàm chán có chút buồn cười vừa để cho cậu chơi đùa ngón tay mình sau những lần ân ái.

Tống Linh Hàn biết điều đó có thể hấp dẫn được anh thì cũng có nghĩa rằng sẽ có thể hấp dẫn những người khác. Thiếu niên đã thiếu thốn tình cảm từ khi còn rất nhỏ, cậu tự giam mình trong một phạm vi an toàn, cậu cố chấp dõi theo Tống Linh Hàn, chỉ muốn đón nhận tình yêu cùng với những cái hôn từ anh nhưng lại quên mất phải ngẩng đầu nhìn vào ánh hoàng hôn dịu dàng và cả ánh trăng mềm mại. Ở thời điểm mà tình yêu sắp vơi dần, Khâu Dữ Khê đã không còn lặng lẽ nắm lấy tay bước đi với người đàn ông khiến trái tim cậu loạn nhịp nữa.

Những cái đυ.ng chạm, những nụ hôn, những cái ôm và cả cơn mưa lớn đã dựng nên một bức tường thành không thể diễn tả được giữa bọn họ. Vì vậy Khâu Dữ Khê đã vùng vẫy do dự, cậu tóm lấy quần áo của anh và cầu xin anh đừng rời bỏ, sự tự tin thường ngày của Tống Linh Hàn cũng phải đổ nát trước phòng tuyến này.

Lý trí và tình cảm trêu đùa lẫn nhau, giằng xé không ngừng, bọn họ tự cho phép mình nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập loạn vì sự hỗn độn của cơ thể. Anh vẫn còn nhớ rõ nụ cười và những giọt nước mắt của Khâu Dữ Khê lúc ở biển, những giọt nước mắt ào ạt và cảnh những cánh chim lướt qua mặt biển xanh, nước biển tràn qua lòng bàn chân anh, giống như nhiệt độ đã định trước vừa muốn đến gần lại muốn cách xa.

Sắc xanh ở phía chân trời, mây trắng cùng với bình minh trên biển, rõ ràng lúc đó anh nên trao cho Khâu Dữ Khê tất cả những gì đẹp đẽ đáng trân trọng sau đó thản nhiên nói lời chào tạm biệt, nó sẽ như một dấu chấm tròn kết thúc mối quan hệ dị dạng bệnh tật của bọn họ để rồi một vài năm sau này bọn họ có thể tình cờ gặp lại nhau.

Anh và Thẩm Đường đánh cược xem cuối cùng Khâu Dữ Khê sẽ lựa chọn như thế nào, dưới sự áp lực và thúc ép thì sự dịu dàng và những lời tâm tình như thế được xem như một lợi thế không nhỏ. Bọn họ đều là những con bạc liều lĩnh, tất cả những ảo tưởng đẹp đẽ sẽ luôn sôi trào với những tiếng ùn ục của nước khi đun sôi, tách làm đôi tựa như bị viên đạn xuyên qua chia tách thành hai mảnh.

Thật giả khó phân biệt.

Tống Linh Hàn sẽ không hỏi thẳng Khâu Dữ Khê xem cậu muốn cái gì hay muốn lựa chọn như thế nào. Anh hiểu rất rõ Khâu Dữ Khê, trái tim cậu rất yếu đuối. Cậu cũng không phải người nóng tính, ngay cả lúc tức giận cậu cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu đến mức muốn xoa nựng vài cái. Làm sao có thể để cậu dứt khoác lựa chọn một đáp án trong bài toán trắc nghiệm về tình cảm được.

Hơn nữa vì sự ích kỷ của anh, anh muốn giữ lấy thiếu niên khờ khạo này mãi ở bên cạnh mình, cho dù Khâu Dữ Khê muốn cái gì thì anh cũng sẽ tìm cách đáp ứng.

Cho dù đó là tình yêu không có những đau đớn, nước mắt hay là tình cảm đan xen giữa tình thân và tình yêu.

Một kho báu như vậy, làm sao mà anh có thể cam lòng chia sẻ được chứ.

Tống Linh Hàn cũng từng chơi trò mập mờ, cũng từng dùng cám dỗ và những nụ hôn thoáng qua để đổi được chân tình.

Lúc ấy anh ham mê nɧu͙© ɖu͙©, những chiếc ly là quà tặng, anh cũng từng âm thần trào phúng người bị sự dịu dàng giả tạo thu phục.

Về sau, cha tức giận đến mức phải nhập viện, lúc đó Tống Linh Hàn cũng lười ứng phó với những lời lấy lòng nịnh hót. Sau khi gạt bỏ hết tất cả vướng bận ăn uống linh đình, việc đầu tiên anh làm chính là đi giúp đỡ đứa bé để chứng tỏ lòng chân thành của mình.

Ngày hôm đó, lúc vừa bước vào cửa viện phúc lợi, Tống Linh Hàn có nhìn thoáng qua những cánh hồng kiều diễm ướŧ áŧ trồng bên ngoài. Cánh hoa đỏ mọng, trong đầu anh chỉ cảm thấy thật lãng phí khi hoa hồng này bị trồng ở đây.

Mãi cho đến khi anh nhìn thấy Khâu Dữ Khê, anh mới nhận ra rằng đôi môi của thiếu niên này cũng xinh đẹp lộng lẫy như những bông hoa ở ngoài kia.

Chúng thích hợp để nhặt lấy rồi nhẹ ngửi hoặc là hôn lên, nhưng toàn thân của chúng mọc đầy gai nhọn, ẩn sâu trong những cái gai nhọn đó cất giữ những ký ức cay đắng, chạm vào sẽ máu me đầm đìa, bị gai đâm vào sẽ tạo ra những vết sẹo be bét máu thịt, duy trì khoảng cách an toàn mới là lựa chọn phù hợp nhất.

Tống Linh Hàn không ngại đánh cược trái tim này.

Nhưng mà nghĩ đến câu trả lời của Khâu Dữ Khê lại khiến anh có chút do dự.