Chương 7: Bạch nguyệt quang thế thân lại xuất tường ( 7 )

Cố Hàn Tư có thói quen xoay chiếc nhẫn ở ngón cái, giữa mày hơi nhíu. Quả nhiên gương mặt kia, vẫn phải có cảm xúc mới có thể khiến tâm trạng hắn vui vẻ.

Cố Hàn Tư vừa rời đi, Thẩm Trì trút bỏ vẻ thất thần trên gương mặt, biểu cảm thay đổi nhanh chóng, thậm chí bàn tay cậu còn tiếp tục xoa nắn nắm lông trên đùi, yêu thích không buông tay.

Nắm lông: “……”

Mệt mỏi.

“Ký chủ, cậu xác định cậu là Thẩm Trì?”

Tối hôm qua cái người vừa ngoan ngoãn lại mềm mại như tiểu đáng thương, tất cả chỉ là do ký chủ của nó diễn xuất lừa gạt người thôi à? Thế nào lại giống thật như vậy, nó mới không tin đâu!

“Hử, cậu đang nghi ngờ tôi đấy à?”

Ngữ khí của Thẩm Trì lộ ra vài phần nguy hiểm.

Nắm lông đột nhiên dựng lông lên, nó cảm giác được sự nguy hiểm từ bàn tay đang trên người nó, nó sẽ không nói là nó đang……sợ đâu.

Nắm lông cảm thấy mình cần phải làm gì đó, nếu không người này có thể sẽ mang nó ra vặt trụi lông thành quả cầu da phát sáng!

Ô ô…… Nó cần gấp thuốc mọc tóc!

“Tất nhiên là không phải!”

Nó còn tưởng rằng ký chủ của nó sẽ thật sự nhổ trụi lông của nó. Rốt cuộc vẫn là không sao, bởi vì nó chính là tiểu thống tử đáng yêu nha, cũng là một hệ thống bệnh kiều nè!

Nắm lông còn rất kiêu ngạo tự mãn.

Thẩm Trì: “……”

Ghét bỏ.

Cố Hàn Tư cuối cùng vẫn kêu người giúp việc chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho hắn, Thẩm Trì thay đồ xong trực tiếp đi xuống lầu.

Cố Hàn Tư nhìn một thân trang phục màu trắng nhã nhặn đẹp đẽ, trong mắt y thoáng có một tia kinh diễm, quả thực là hợp với hắn, dáng vẻ cả người sạch sẽ đáng yêu.

Cố Hàn Tư nén xuống sự rung động vừa rồi, nhàn nhạt kêu một tiếng “Lại đây”

Thẩm Trì do dự một chút, lại thấy biểu tình không kiên nhẫn trên mặt hắn, đành phải ngoan ngoãn đi qua.

Cố Hàn Tư còn tri kỷ cho người chuẩn bị đệm mềm tử (*), nhớ tới đến nguyên nhân, sắc mặt Thẩm Trì lập tức hồng tới tận lỗ tai.

( * ) đệm mềm tử: là miếng đệm nhỏ lót/kê mông

Cố Hàn Tư ánh mắt liếc nhìn làm như không phát hiện ra dừng ở trên người Thẩm Trì. Lần này cậu ta cũng không có quá trầm lặng, còn biết thẹn thùng, tâm tình hắn tự nhiên tốt lên không ít.

Thẩm Trì ở trên bàn cơm cũng cực ngoan.

Lúc này, quản gia nhận được điện thoại của Cố Hàn Thần. Không phải dò hỏi Thẩm Trì, mà là ôn chuyện cũ với Cố Hàn Tư.

Lúc nghe được cái tên Cố Hàn Thần, l*иg ngực Thẩm Trì lập tức kích động một cỗ áp lực oán khí xông ra, đó là oán niệm đến từ nguyên thân.

Thẩm Trì nhanh chóng áp cảm xúc xuống, nhìn dáng vẻ này phải mau chóng tiêu trừ oán niệm nguyên thân mới được.

Cố Hàn Tư vẫn luôn chú ý tới mỗi một biểu cảm nhỏ của Thẩm Trì, đột nhiên mở miệng, “Ngày mai cùng ta về nhà cũ của Cố gia”

Thẩm Trì hơi giật mình nâng mi, quay đầu nhìn Cố Hàn Tư, “Vì sao”

Cố Hàn Tư dường như đang cố ý đi kí©h thí©ɧ Thẩm Trì “Thế nào?”

“Cậu rời đi lâu như vậy, Cố Hàn Thần đối với cậu không hề quan tâm, cậu cũng không nghĩ tới đi hỏi nguyên nhân? Cậu không muốn biết Cố Hàn Thần cứ như vậy gấp gáp về nhà cũ Cố gia làm cái gì sao?”

Ánh mắt Thẩm Trì run rẩy, cắn chặt môi, tựa hồ đang cực lực khắc chế cảm xúc.

Mãi một lúc sau Thẩm Trì mới hồng mắt quay đầu nhìn chằm chằm Cố Hàn Tư mở miệng, “Anh muốn cho tôi cùng anh về nhà cũ Cố gia, chẳng lẽ không phải bởi vì anh muốn lấy tôi ra để kí©h thí©ɧ Cố Hàn Thần sao?”

Cố Hàn Tư cũng không có nửa điểm nhường nhịn không có giấu giếm, buông chiếc đũa khoanh tay trước ngực, ánh mắt đạm nhiên dừng ở trên người Thẩm Trì.

“Lại thế nào?”

“……”

Thẩm Trì cắn môi, trong tức khắc không tìm ra lời nào phản bác. Một lúc sau mới thở dài, dường như rầu rĩ mở miệng.

“Nhưng tôi không phải Kỷ Ngọc, người Cố Hàn Thần thích cũng không phải tôi. Tôi chỉ là thế thân của cậu ta mà thôi, anh nên tìm người tên là Kỷ Ngọc”

“Hiện tại anh tính toán muốn tôi cùng anh về nhà cũ Cố gia, đối với anh cũng không có bất kỳ tác dụng gì……”

Cố Hàn Tư ý cười nhợt nhạt, “Đối với tôi cũng không điểm nào bất lợi, không phải sao?”

“Cũng phải làm rõ, người xem cậu như thế thân là Cố Hàn Thần, cũng không phải tôi. Tôi còn chưa có tính tối hôm qua, cậu xem tôi trở thành thế thân của Cố Hàn Thần đâu”

Cố Hàn Tư bỗng nhiên cúi người tới gần Thẩm Trì, ngón tay thon dài lạnh lẽo bóp cằm Thẩm Trì, làm người cậu theo bản năng run rẩy.