Chương 6: Bạch nguyệt quang thế thân lại xuất tường ( 6 )

Dáng vẻ này của Thẩm Trì, nhìn đến đau lòng người, Cố Hàn Tư nhịn xuống.

Cũng may Thẩm Trì cuối cùng không làm ầm ĩ nữa, nóng sốt cũng xuống bớt. Tựa như búp bê sứ tinh xảo rúc ở trong l*иg ngực hắn.

Cố Hàn Tư cũng bị lăn lộn quá sức, trời gần sáng mới ngủ. Không biết có phải hay không bởi vì bị ôm chặt, Cố Hàn Tư khó ngủ sâu được mấy tiếng.

Quản gia lại cảm thấy ngoài ý muốn, hôm nay Cố Hàn Tư vậy mà không có xuống lầu đi tới công ty, nhưng mà ông cũng không lên lầu quấy rầy.

Thẳng đến hơn mười một giờ, hai người mới tỉnh lại.

Thẩm Trì đại khái là vừa tỉnh, nóng cũng chưa hết hoàn toàn, vẫn có chút mơ hồ, còn chưa có phản ứng gì. Mãi đến khi nhìn thấy đôi mắt của Cố Hàn Tư đang nhìn mình, Thẩm Trì liền giật mình như con thỏ bị doạ sợ, trừng lớn hai mắt, lập tức kéo chăn bọc lại chính mình, lui tới một góc.

Cố Hàn Tư nhéo nhéo giữa mày, nhìn dáng vẻ này có lẽ tinh thần đã tốt lên rất nhiều.

“Không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra cái gì?”

Cố Hàn Tư thu liễm lại lệ khí, chỉ là nhìn cao ngạo lạnh lùng, như muốn nói người sống chớ lại gần, cũng không đến nỗi đáng sợ đáng như vậy.

Thẩm Trì mím môi, tựa hồ đang nỗ lực hồi tưởng tối hôm qua đã xảy ra sự tình gì, nháy mắt sắc mặt đã đỏ một mảng, cũng không có mất khống chế tức giận, ngược lại bắt đầu bất an xin lỗi: “Tôi…… thực xin lỗi!”

Cố Hàn Tư nhàn nhạt quét mắt liếc người một cái, “Nhìn dáng vẻ này là nhớ ra rồi?”

“Tôi…… tôi không biết……”

Thẩm Trì bộ dáng hèn mọn, làm người nhìn không quá thoải mái, “Không sao, nếu tỉnh thì tốt, tôi bôi thuốc cho cậu”

Thẩm Trì trong mắt hạnh đều là nghi hoặc.

“Không đau?” Cố Hàn Tư ánh mắt dời xuống, Thẩm Trì sợ hãi cả người run lên.

Thẩm Trì lập tức cả người phiếm hồng như con cua được mang đi hấp, đến đốt ngón tay cũng nhiễm hồng, “Tôi tự mình bôi!”

Cố Hàn Tư nhìn người trước mặt, trong lòng lại cảm thấy vài phần thú vị, “Cậu xác định tự mình có thể bôi?”

Thẩm Trì không hề nghĩ ngợi mở miệng, “Tôi có thể!” Lại chạm đến ánh mắt của Cố Hàn Tư lập tức nhu nhu mở miệng.

“Tôi…… tôi có thể tự mình bôi được……”

Cố Hàn Tư cũng không tiếp tục quấy rầy hắn, mang thuốc đưa cho Thẩm Trì để cậu tự mình bôi.

Cố Hàn Tư cũng mặc kệ Thẩm Trì có đnag ở trong phòng hắn hay không, trực tiếp cởi đồ thay quần áo. Thẩm Trì cả kinh, lập tức quay người đi, lỗ tai ửng đỏ một mảng. Thân mình run lên, cả người cũng có vẻ khẩn trương.

Thẩm Trì thấy thời gian đã trôi qua được một lúc lâu, phía sau không có động tĩnh, cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi quay người lại. Kết quả người này không chỉ có chưa đi, còn thấy được…… Một số thứ không nên xem.

Thẩm Trì cả người tức khắc đỏ bừng cứng đờ.

Cố Hàn Tư trên người còn có rất nhiều vết cào, đó là kiệt tác của Thẩm Trì. Cho đến nghe được âm thanh Cố Hàn Tư cười khẽ, Thẩm Trì mới phản ứng lại. Trực tiếp nhét toàn bộ người vùi vào chăn, cũng không dám chui ra nữa.

Cố Hàn Tư cảm thấy hôm nay cậu biểu hiện rất nhiều cảm xúc nhỏ, tất cả đều hoàn toàn viết hết lên trên mặt còn có đôi mắt đơn thuần trong trẻo kia.

Hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng tuyệt vọng như sắp hỏng ngày hôm qua.

Lại nói……

Cố Hàn Tư trước kia không chỉ một lần ở chỗ của Cố Hàn Thần gặp qua Thẩm Trì, cảm thấy so với người trước mắt lại không giống nhau.

Trước kia hắn đối với mọi người đều mang dáng vẻ nhạt nhẽo xa cách, ngoại trừ trong mắt là tràn đầy tình yêu đối với Cố Hàn Thần thì cực kỳ lãnh cảm. Là cảm giác nhanh nhẹn, như tắm mình trong gió xuân.

Cố Hàn Tư cảm xúc dâng lên, như đang suy tư cái gì.

Lần này người bọc ở trong chăn học thông minh, trước sẽ trộm ló đầu ra thử nhìn xem một chút. Nhưng Thẩm Trì vẫn rất cảnh giác, phát hiện có người ở ngoài cửa nhìn mình mà không lộ ra sơ hở.

Thẩm Trì từ trong chăn chui ra, ngồi dậy sau đó hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó rũ mắt nhìn thuốc trong tay, trong mắt lại là một mảnh ảm đạm không ánh sáng. Giống như người đang giãy dụa trong tuyệt vọng, không có nửa điểm sinh khí. ( * )

Cố Hàn Tư: “……”