Chương 65: (2)

Đây là tính để hắn gói người mang về à.

“Khụ khụ.... còn cần dùng loại linh túi này nữa sao? ”

Người dẫn đầu cười, “Thẩm công tử, cái này hiện tại nhìn có vẻ dư thừa nhưng thứ kia khát máu hung tàn, vẫn là nên chuẩn bị thỏa đáng.”

Đôi mắt Thẩm Trì sáng lên, khát máu hung tàn nha, vậy càng đặc biệt thú vị.

Thẩm Trì cầm theo chìa khóa, nhìn người bên trong l*иg sắt không có nửa phần sức sống, dù trên người nhìn không có thương tổn nào nhưng Thẩm Trì lại có thể ngửi được một ít mùi máu tanh.

Xem ra Thiên Lý Giang vì để có thể bán đấu giá với giá cao nên đã dùng thứ gì đó che giấu vết thương trên người hắn.

“Công tử, để tôi.”

Thẩm Trì lắc đầu, tự mình chuyển động hai bánh xe lăn đi tới mở tất cả những cái xích ra.

Người trong l*иg sắt có chút cử động, nhưng không phát ra âm thanh.

“Không phải đã chết rồi chứ.”

Gã sai vặt hầu hạ Thẩm Trì nhịn không được oán giận.

Người bên cạnh lạnh lùng nói, “Ngươi xem Thiên Lý Giang ta là nơi nào? Đương nhiên là vẫn còn sống.”

“Thẩm công tử, thứ này cần phải cùng ngài kết huyết khế, dùng máu từ ngón áp út bàn tay phải của ngài điểm vào giữa mày hắn là được.

“Nhưng bây giờ tốt hơn hết là ngài nên mang hắn về phủ rồi kết huyết khế.”

“Vì để ngừa chuyện không may, chiếc vòng cổ này là Thiên Lý Giang tặng ngài, có thể ức chế thứ này khát máu đả thương người.”

Thẩm Trì liếc mắt nhìn cái vòng cổ kia, vẫn là vàng.

Thoạt nhìn, thứ này quả thực rất nguy hiểm.

“Đa tạ.”

Thẩm Trì kêu gã sai vặt cất vào, sau đó dùng linh túi này thu hắn vào treo ở bên hông. Xác thực, chờ hồi phủ lại chậm rãi nghiên cứu.

Gã sai vặt đẩy Thẩm Trì ra khỏi Thiên Lý Giang lại đυ.ng phải Quý Thanh Viễn.

“Thẩm Trì! Ngươi vừa rồi ở Thiên Lý Giang là có ý tứ gì?!” Ơ, đây là thẹn quá hoá giận à, sức chịu đựng của Quý Thanh Viễn cũng chẳng ra gì.

“Không có ý gì, ta chỉ đấu giá một cách hợp lý thôi.”

“Khụ...... Ta đã nói để lại cho ngươi rồi, là chính ngươi không muốn đấu, sao liền thành ta không đúng?”

“Nếu không có việc gì nữa thì ta phải trở về.”

“Tiểu Dao.”

Tiểu Dao nghe vậy liền đẩy Thẩm Trì rời đi, hắn đối với tên Quý Thanh Viễn cũng không có hảo cảm gì.

Vậy mà dám mơ tưởng công tử của bọn họ, hắn đã sớm hỏi thăm qua, cái tên Quý Thanh Viễn này một chút cũng đều không giữ thân trong sạch.

“Công tử, ngươi nhất định phải cách cái tên Quý Thanh Viễn này xa một chút! Hắn thường xuyên đi tìm hoa hỏi liễu, trong phủ còn nuôi mấy nha đầu bồi giường, nghe nói còn có cả nam sủng."

Tiểu Dao tưởng tượng đến hình ảnh đó liền cảm thấy ghê tởm.

Chỉ bằng loại cặn bã như Quý Thanh Viễn này, có điểm nào xứng đôi với công tử của bọn họ?

Công tử còn không phải là thân thể không tốt, chân..... chân không thể đi đường sao?

Một đám ngược lại giống như đang trèo cao tơ tưởng tới công tử của bọn họ.

Thẩm Trì buồn cười, “Ngươi cho rằng ta sẽ để ý tới loại người này?”

Tiểu Dao gật đầu, “Ta cảm thấy công tử hẳn là sẽ cưới một nữ thê như hoa như ngọc, ôn ôn nhuyễn nhuyễn làm ấm giường cho mình, đó mới gọi là nhân gian cực lạc!”

Thẩm Trì:.....

Thẩm Trì rũ mắt nhìn thoáng qua linh túi bên hông, đại khái khả năng hắn sẽ trở thành nam thê, hắn mới là người đi làm ấm giường cho kẻ khác.

Tuy nhiên cái gọi là cực lạc, chính bản thân yêu thích mới là nhân gian cực lạc đi.

Thẩm phụ Thẩm mẫu biết được Thẩm Trì ở Thiên Lý Giang đấu giá được một thứ đồ vật không rõ lai lịch trở về, thực sự có chút lo lắng.

“Không phải nói tốt lắm có thể trị được bệnh ở chân sao? Sao lại đấu giá thứ đồ vật như vậy?”

Thẩm Trì cười, “Mẫu thân không cần lo lắng, ta hiếm khi ra khỏi nhà một chuyến, đúng lúc thấy thích. Coi như không thể chữa trị chân, nhưng nuôi ở trong phủ chơi giúp ta giải sầu cũng tốt.

Đối với chuyện này Thẩm mẫu cũng chỉ đau lòng trong chốc lát.

“Ngươi thích thì tốt, nếu có nguy hiểm phải đưa cho phụ thân ngươi nhanh chóng xử lý mới ổn.”

Thẩm Trì đáp lại sau đó kêu tiểu Dao đẩy hắn vào sân của mình.

“Tiểu Dao, ngươi đi xuống trước đi, có việc ta sẽ kêu ngươi.”

Tiểu Dao vâng một tiếng, trước khi rời đi đưa vòng cổ cho Thẩm Trì, dặn dò hắn nhất định phải chú ý an toàn.

Thẩm Trì buồn cười, còn có thể gϊếŧ chết hắn không bằng?

Thẩm Trì mở linh túi thả người bên trong ra.

Thẩm Trì nhớ tới Thiên Lý Giang có nói đến huyết khế, liền cắn ngón áp út bàn tay phải điểm lên nốt chu sa ở giữa mày của tên nam nhân.

Chỉ nháy mắt giọt máu tươi kia đã thấm vào trong da thịt, Thẩm Trì đặt tay xuống, ngón áp út liên quan cũng theo bản năng run rẩy.

Người nằm bò trên mặt đất, tai thú màu bạc run lên, bắt đầu phát ra âm thanh.

Thẩm Trì nhíu mày thầm kêu không tốt, quả nhiên giây tiếp theo, người trên mặt đất bỗng nhiên nhảy dựng lên, móng tay đỏ như máu cơ hồ trong nháy mắt lao tới, bén nhọn như lưỡi dao sắc bén.

Đôi mắt màu đỏ tươi khát máu kia sáng rực lên tựa ma cà rồng, Thẩm Trì phản ứng kịp, nhanh chóng giơ vòng cổ trong tay tròng vào người đang lao tới.

Dù vậy cổ Thẩm Trì vẫn bị móng tay sắc bén cào trầy da, nháy mắt những giọt máu đã chảy xuống.

Nhưng người trước mặt giống như bị đơ ra một lúc, sau đó đột nhiên ngã xuống vào lòng Thẩm Trì.

Đôi mắt đỏ máu cũng nhanh chóng biến trở về màu xám.

Móng tay dài nhọn đỏ tươi cũng nháy mắt thu trở về, biến thành dáng vẻ bình thường.

“Ký chủ đại nhân!”

Thẩm Trì bị hoảng sợ, “Ồn ào.”

Nắm lông nhỏ:....

“Tôi đã rất lo lắng cho cậu!”

Thẩm Trì không quản nắm lông nhỏ nổi quạu, cũng không quan tâm tới vết thương trên cổ, thay vào đó hắn nâng lên khuôn mặt của người trong lòng, trắng giống như sẽ phát sáng, da thịt mịn màng mềm mại, đôi mắt nhắm chặt tựa hồ cực kỳ bất an. Ngũ quan không quá giống Nam Cung Thần, lòng bàn tay Thẩm Trì vuốt ve nốt chu sa của người này, nhưng chuyện này phải giải thích như thế nào đây. Thẩm Trì còn đang xuất thần thì đối phương bỗng nhiên mở mắt, cặp mắt màu xám trắng, lúc đầu có chút dọa người, nhưng sau đó trở nên đẹp mắt hơn, giống như sương mù đột nhiên bay lên núi rừng lúc sáng sớm. Tràn ngập cảm giác thần bí mị hoặc.

Thật đúng là yêu tinh.

Tai thú khẽ nhúc nhích, đôi mắt màu xám trắng bị hấp dẫn bởi vết máu trên cổ Thẩm Trì, đột nhiên hắn thò đầu lại gần liếʍ láp vết thương kia.

Đầu lưỡi như con mèo con, liếʍ láp đâm chọt vừa lại đau lại vừa ngứa.

Lỗ tai Thẩm Trì đều đỏ ửng, vội vàng đẩy người ra.

Hơi thở của Thẩm Trì trở nên nặng nề cơ hồ không thể thở nổi, phải một lúc sau mới bình thường lại.

“Ngươi..... ngươi không được phép liếʍ loạn.”

Đối phương hơi nghiêng đầu, lục lạc trên vòng cổ cũng theo động tác khẽ vang, dường như nghe không hiểu hắn đang nói gì.

Làm sao lại trông như con mèo thế này?

Thẩm Trì bắt đầu đánh giá người đang quỳ trước mặt mình, “Có thể nói không?”

Đầu lại nghiêng thêm một chút, đôi mắt xinh đẹp lại nhiều hơn một phần nghi hoặc.

Kết luận, không nói chuyện được. Thẩm Trì nhìn tai thú khẽ động, có chút ngứa ngáy nhịn không được đưa tay ra nhéo, giây tiếp theo đối phương liền mềm xuống, toàn bộ đầu đều đặt trên đùi Thẩm Trì cọ cọ, giống như đang cầu được vuốt lông. Có..... có chút đáng yêu.

Thứ này sẽ không thật sự là con mèo chứ.

“Ký chủ đại nhân, tôi có thể nói cho cậu.”

Nắm lông nhỏ bộ dáng đặc biệt muốn tranh công, lập tức bị Thẩm Trì cự tuyệt.

“Tao khá thích tự mình tìm hiểu, có thể thỏa mãn lòng hiếu học của bản thân.”

“Nắm lông nhỏ, nếu mày dám lộ ra một chữ, tao sẽ lột sạch lông của mày ngay bây giờ!”

Nắm lông tự mình ôm lấy cái đuôi nhỏ phát run:

“Ký chủ đại nhân quá độc ác!!!”

Thẩm Trì giống như đang vuốt ve đầu mèo, sờ sờ đầu của hắn.

Được, là một mỹ nhân miêu.

“Ngươi có tên không?”

Hắn ngẩng đầu lên, đôi tay chống hai bên tay vịn của xe lăn, trực tiếp tiến đến cọ vào hõm vai của Thẩm Trì, bộ dáng đặc biệt lưu luyến ỷ lại khiến lỗ tai Thẩm Trì đều phát ngứa.

Còn nhẹ nhàng liếʍ láp vết xước nơi cổ của Thẩm Trì, sẽ có chút đau nhưng sau khi hết đau Thẩm Trì phát hiện miệng vết thương..... biến mất một cách kì tích.

A má ơi, hắn nhặt được bảo bối rồi!

Thẩm Trì xác định gia hỏa này nhất định không phải người thường! A...... Hắn vốn dĩ cũng không phải người.

Thẩm Trì đẩy hắn, “Đừng cọ nữa, rất ngứa.”

Sau đó hắn dứt khoát dán mặt vào lòng bàn tay của Thẩm Trì cọ cọ, Thẩm Trì cũng coi như bất lực.

“Ta đặt cho ngươi một cái tên. Tóc màu bạc, đôi mắt xám trắng, một người đẹp như vậy thì cũng phải có một cái tên thật hay.”

“Nguyệt Bạch.”

“Tên này thế nào?”

Nhưng hắn không nói được, mà cũng nghe không hiểu Thẩm Trì nói gì đương nhiên cũng sẽ không có ý kiến.

Thẩm Trì cũng mặc kệ, tên này khá tốt.

Rất hợp với hắn.

Nhưng Thẩm Trì vẫn muốn biết rõ ràng Nguyệt Bạch rốt cuộc là thứ gì.

Không nói được thật ra cũng dễ xử lý, ở các nơi đấu giá đều sẽ có đan dược đặc thù được bán.

Để xem phòng đấu giá nào có, hắn lại đi đoạt về một cái là được.

Dù sao cũng không thiếu tiền.

“Tiểu Dao, giúp ta đi tìm một ít sách cổ.”

Tiểu Dao nhìn Nguyệt Bạch làm ổ ở trên giường ngủ của Thẩm Trì đến xuất thần, nghe được giọng nói của Thẩm Trì lập tức hồi phục lại tinh thần, “Công tử, ngươi sao lại để một tên sủng vật ngủ trên giường của mình? ”

Sủng vật? A..... quả thực rất giống sủng vật, nếu nói như vậy nhất định hắn là con mèo đực quý tộc.

“Bằng không thì để hắn ngủ nơi nào? Còn nữa hắn không phải sủng vật, hắn có tên, là Nguyệt Bạch, ta đặt.”

Tiểu Dao không hiểu được, thế mà sủng vật còn có cái tên dễ nghe như vậy?

“Thế cũng không thể để hắn ngủ trên giường của công tử được, làm bẩn giường thì làm sao bây giờ? Công tử, tiểu Dao vẫn cho là nên làm ổ cho hắn.”

Thật sự xem hắn là mèo sao?

“Không cần, giường của ta vốn dĩ rộng, để hắn ngủ ở đó đi.”

“Còn nữa vừa rồi ta kêu ngươi đi thư các giúp ta ít sách cổ.”

Tiểu Dao đành phải thôi, “Dạ dạ dạ, ta sẽ đi ngay bây giờ, nhưng công tử ngươi muốn tìm loại sách cổ gì.”

Thẩm Trì liếc nhìn Nguyệt Bạch trên giường, “Nói về các loại dị thú quý hiếm, đều mang tới ta xem.”

Tiểu Dao lập tức sáng tỏ, có vẻ công tử đang muốn tìm hiểu sủng vật này...... a Nguyệt Bạch là thứ gì.

“Hiểu rồi, ta đi ngay.”

“Từ đã, Nguyệt Bạch không nói được, ngươi bớt chút thời gian đi xem chỗ nào có đấu giá đan dược, chúng ta tới xem.”

Tiểu Dao có chút bất mãn, công tử có phải quá để bụng tới một sủng vật hay không?

Loại đan dược này ít nhất cũng đến vài ngàn bạc thạch!

Vậy mà lại dùng ở trên người một sủng vật...... không biết gì.

Thẩm Trì thấy dáng vẻ bất mãn của tiểu Dao, lập tức mở miệng, “Tiểu Dao, còn không đi mau?”

Tiểu Dao đành phải nuốt lời nói trở lại, nhanh chóng đi tới thư các tìm sách.

Sau khi tìm sách lại chạy tới các hội đấu giá xem có đan dược được bán không.

Tính tình tiểu Dao là kiểu mạnh miệng, tâm địa lại mềm yếu vô cùng, chỉ cần là chuyện có quan hệ với Thẩm Trì hắn đều rất để bụng.

Thẩm Trì lật xem vài quyển sách đều không có ghi chép gì liên quan đến Nguyệt Bạch, đang lo lắng liền nghe được động tĩnh không thoải mái của Nguyệt Bạch ở trên giường.

Đẩy bánh xe tới, phát hiện trên trán Nguyệt Bạch đều là mồ hôi lạnh, nốt chu sa giữa mày dường như đang nhạt dần.

Thẩm Trì bỗng nhiên nhớ tới Thiên Lý Giang có nói, Nguyệt Bạch khát máu.