Chương 64: TG3: Phương pháp chữa trị chân của công tử ốm yếu (1)

“Thẩm tiên sinh thật có nhã hứng, ngươi hôm nay cũng rảnh rỗi tới loại địa phương này à?”

Thẩm Trì ngồi ở gian riêng trên lầu hai, chiếc quạt trong tay khó khăn lắm mới chống được ở cằm, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên mộc đài dưới lầu một.

Mái tóc dài màu bạc được cột lỏng lẻo phía sau bằng sợi vải màu xanh, đằng trước ngực cũng rơi xuống một ít chỉ bạc, mắt phượng hẹp dài sạch sẽ, yên tĩnh không hề gợn sóng, da thịt trắng nõn làm người này từ trong xương cốt đã lộ vẻ đẹp mê người khiến người ta không dời được mắt.

Toàn thân đều mang vẻ mị hoặc, khiến những kẻ kia chỉ muốn xé nát hắn ra để nhìn xem dưới chiếc trường bào này có phải cũng đang cất giấu cảnh xuân không cách nào bỏ qua hay không.

Nhưng một tiểu mỹ nhân hoàn hảo như vậy lại đang ngồi trên chiếc xe lăn gỗ, thực sự có chút đáng tiếc.

Nơi này là một thế giới kỳ lạ.

Ít nhất là ở ngoài phạm vi hiểu biết của Thẩm Trì.

Nghe được bên cạnh có người nói, Thẩm Trì cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng, “Khụ..... Nghe nói hôm nay có kỳ vật có thể chữa được chân ta, đương nhiên cũng muốn đến xem.”

Nguyên thân có hai chân bị tật, khi còn bé bởi vì xảy ra một trận bệnh nặng, dẫn tới hai chân hắn không cách nào đi lại từ đó trở đi thành tật, tóc cũng hoá bạc màu, trời sinh đã mang theo khí chất yếu đuối mong manh bệnh trạng mỹ cảm.

Phối hợp với một khuôn mặt như vậy, thực sự khuynh thành tuyệt sắc hại nước hại dân.

Ngay cả những tập tranh lưu hành bên ngoài, cũng đều lấy hình tượng của nguyên thân làm vai chính.

Người nói chuyện cũng là nhân vật phong lưu số một số hai của đô thành, thèm muốn Thẩm Trì đã lâu, sính lễ đã chất thành núi, nhưng không rõ vì sao Thẩm Trì chướng mắt, hơn nữa Thẩm gia cũng không có sở thích mua bán con trai, nói rằng nếu ai có thể chữa khỏi chân cho Thẩm Trì thì sẽ gả Thẩm Trì cho người đó, nhưng hắn phải là chính thê.

Ở thế giới này, nam nam yêu đương kết hôn là chuyện cực kì bình thường, chỉ cần đối phương nguyện ý thì sẽ gả, là trên hay dưới đều không quan trọng.

Nhưng có một quy định là người gả đi, bỏ qua nam nữ thường tình thì chỉ cần là nam tử đều sẽ bị nhốt lại..... trở thành đồ chơi, còn sẽ bị khắc lên lạc ấn.

Chỉ có chính thê, mới được hưởng quyền lợi ra khỏi cửa một chút.

Nhưng kì thật nơi này khiến Thẩm Trì cảm thấy giống như một thiên đường tội ác.

Tuy nhiên, giữa nam nữ thì quy tắc này bị loại trừ, giống như ở thế giới bình thường.

Cho nên, nó chỉ áp dụng cho nam nam.

“Ồ? Còn có loại đồ vật như vậy? Sớm biết như thế, ngươi nên nói với ta, cho dù phải trả với giá cao bao nhiêu, ta cũng sẽ mang tới cho ngươi.”

Cái giọng điệu trêu đùa làm người ta cực kỳ phản cảm.

Đương nhiên không chỉ vì cái này, còn bởi vì nắm lông nói, “Ký chủ đại nhân, nam nhân của cậu ở đại hội đấu giá! Cho nên cậu nhất định phải đi!”

Vì vậy đây mới là nguyên nhân Thẩm Trì tới trận đấu giá này.

Hắn rất tò mò, lần này ở thế giới này lại là dạng nam nhân gì.

Chỉ là nắm lông cảm thấy ký chủ đại nhân nhà nó cảm xúc thay đổi quá nhanh, thế giới trước còn thâm tình bao nhiêu, chín tháng kia căn bản không cần diễn kịch mà hắn lại khổ sở như vậy, kết quả vừa tới thế giới này ký chủ đại nhân liền đi tìm nam nhân khác???

“Vậy mày nói xem, tao có tố chất làm diễn viên không?”

Nắm lông:.....

Nó đã đã tê liệt.

Căn bản chính là tên...... tra nam!

Thẩm Trì lại không tỏ ý kiến, hắn chỉ muốn nhanh chóng xác định một chuyện.

“Trì Trì nếu kiếp sau gặp được người có nốt chu sa giữa mày thì đó nhất định chính là ta.”

Hắn không tin luân hồi, huống chi hắn chỉ là một kẻ xuyên qua thời không thì lại càng không tin loại chuyện huyền bí thế này.

Vì vậy Thẩm Trì càng muốn nhìn xem liệu có mối liên hệ nào giữa đối tượng hắn công lược đời trước và đời sau mà Nam Cung Thần nói hay không!

Sự hứng thú dễ dàng bị khơi mào, rất ít có điều gì có thể gợi lên lòng hiếu kỳ của Thẩm Trì như vậy.

“Không cần.....”

Quý Thanh Viễn cũng không quan tâm, nhưng trong lòng lại có tính toán, bất kể Thẩm Trì coi trọng cái gì, hắn đều nhất định phải đoạt được trước y một bước!

Đến lúc đó, hắn muốn Thẩm Trì khóc lóc cầu hắn.

Trong đầu Quý Thanh Viễn nghĩ cái gì, hiện tại Thẩm Trì không muốn để ý tới, nhưng trong lòng có chút không kiên nhẫn, tại sao còn chưa bắt đầu?

Thẩm Trì đang nghĩ ngợi ở đâu đâu.

“Đã để các vị đại nhân phải đợi lâu, buổi đấu giá sẽ bắt đầu bây giờ.”

“Quy tắc như cũ, ai ra giá cao thì được, một tay giao tiền, một tay giao vật, một khi đoạt được đồ vật ra khỏi Thiên Lý Giang, thì không được đổi trả.”

Mọi người đều đã chờ tới không còn kiên nhẫn, loại lời khai mạc này tất cả mọi người đều lười nghe, càng không có tâm tư nghe, hét lên thúc giục bắt đầu đấu giá.

Đối phương cũng không nói lời dông dài trực tiếp bắt đầu.

Nhưng sau vài ván đấu, cũng chưa thấy thứ Thẩm Trì muốn, hiện giờ cũng chỉ dư lại một kiện đồ cuối cùng.

Quý Thanh Viễn nhìn người bên cạnh nhịn không được mở miệng, “Thẩm tiên sinh, đây chính là một kiện vật phẩm cuối cùng, vẫn không có đồ ngươi muốn sao?” Thẩm Trì cười nhạt, tựa như hoa vũ nghiêng rơi, dù là đóa hoa kiều diễm nhất cũng không bằng này nụ cười khuynh thành này.

Thẩm Trì nhẹ chống cằm, tầm mắt dừng phía trên đồ vật bị che phủ bởi tấm vải đen trên đài đấu giá.

“Gấp cái gì? Không phải còn một kiện cuối cùng đó sao?”

Đôi mắt Thẩm Trì mơ hồ có ánh lửa cuồng nhiệt, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là đồ vật mà Thẩm Trì muốn.

Vì vậy hắn nhất định phải đoạt được!

Thẩm Trì cười khẽ, bên trong có khí tức của một sinh mệnh.

Cũng chỉ có Thiên Lý Giang dám bán đấu giá loại đồ vật này.

Thẩm Trì lúc này ngược lại cũng không vội, “Nắm lông nhỏ, Quý Thanh Viễn mang theo bao nhiêu tiền?”

Nắm lông nhỏ yên lặng làm việc, liếc mắt nhìn quét qua công tử tuỳ tiện đối diện, “Ừm..... hai mươi vạn bạc thạch.”

Thực sự có tiền.

Thiên Lý Giang đưa ra giá thấp nhất là một ngàn bạc thạch, theo tìm hiểu kĩ trước đó thì một bạc thạch quy đổi ra nhân dân tệ trong thế giới thực là 100 tệ.

Trong lịch sử của Thiên Lý Giang giá khởi điểm thấp nhất cũng đều là một ngàn bạc thạch, chính là mười vạn tệ, cũng là giá thấp nhất để tiến vào Thiên Lý Giang.

Tuy nhiên, thật tình cờ hôm nay Thẩm Trì mang theo nhiều hơn một chút, 30 vạn bạc thạch.

Thiên Lý Giang còn có một quy tắc, đó chính là giá đưa ra cao nhất tại chỗ đấu giá không thể cao hơn số tiền mang theo, cũng không thể dùng giấy nợ, càng không thể kêu người bên cạnh chạy tới chỗ khác lấy thêm tiền.

Bằng không sẽ bị đánh ra khỏi Thiên Lý Giang, vĩnh viễn không được phép đặt chân vào.

“Cho nên ký chủ đại nhân có thể yên tâm đấu giá!”

Thẩm Trì ừ một tiếng, lúc này tâm tình liền sung sướиɠ hơn rất nhiều.

“Kiện vật phẩm cuối cùng hôm nay của Thiên Lý Giang có giá khởi điểm là......1 đồng thạch.”

Mọi người ở đây trong lúc nhất thời trầm mặc, mắt phượng của Thẩm Trì đều đã híp lại.

1 đồng thạch, là mức giá thấp nhất của thế giới này.

Nó là sự vũ nhục đối với đồ vật được đấu giá, cho dù là đồ vật có giá trị thấp nhất ở thế giới này cũng đều có giá trị 10 đồng thạch.

Thế nhưng lại chỉ có 1 đồng thạch?

“Ký chủ đại nhân! Cái này thật sự quá sỉ nhục người!”

Thẩm Trì hừ lạnh một tiếng, quả thực là vũ nhục người, nhưng nơi này là Thiên Lý Giang, quy tắc do chính bọn họ tạo ra, dù là vũ nhục người ngươi cũng không thể làm được gì.

“Cái gì?! 1 đồng thạch! Thấp như vậy?”

“Đúng vậy, chỉ 1 đồng thạch, ở đây có ai không có trong túi mấy ngàn bạc thạch? Bố thí có tên ăn xin cũng không ai cho 1 đồng thạch.”

Tiếng ồn ào chói tai ở phía dưới khiến người ta cực kỳ bực bội.

“Khục..... Thẩm tiên sinh, đây là đồ vật có thể trị chân cho ngươi sao? Giá khởi điểm có thể xem như trước chưa từng có sau này lại càng không nha, vậy mà lại chỉ có 1 đồng thạch?”

Ý ngoài lời chính là hai cái chân này của Thẩm Trì không đáng giá, thế mà lại chỉ có trị giá 1 đồng thạch.

Thẩm Trì làm lơ, trực tiếp nói với đấu giá sư trên đài, “Bắt đầu đi.”

Đấu giá sư cũng không chần chờ, trực tiếp vén lên màn phía sau đài, quả nhiên là một...... vật sống.

Không phải người, ngược lại giống như một loại sinh vật yêu hóa.

Trên cổ còn đeo khóa bạc, sợi dây xích vừa nặng vừa dài đã khóa chặt hắn lại, gần như áp chế hắn không thể đứng dậy nổi.

Nhưng mái tóc màu bạc kia lại phá lệ bắt mắt, gần như tất cả mọi người đều nhất trí động tác liếc nhìn Thẩm Trì.

Mà ánh mắt của Thẩm Trì chỉ nhìn người bên trong l*иg sắt, chỉ bạc bao trùm khuôn mặt, nốt chu sa giữa mày đặc biệt dễ dàng thấy được, yêu dị mười phần.

Hai tai của bạch thú gục xuống, không có nửa phần sinh khí, quần áo trên người đều rách nát hết, trên cổ tay cũng là xích, không có nửa điểm tự do như một con người.

Quý Thanh Viễn làm sao cũng không thể nghĩ tới cuối cùng lại là một đồ vật như vậy.

Đây là người?

Thứ này có thể trị chân cho Thẩm Trì?

Quý Thanh Viễn quay đầu lại nhìn, phát hiện ra ánh mắt Thẩm Trì luôn đặt trên thân thể của người nọ, liền quyết định mặc kệ là cái gì, trước tiên cứ đoạt về rồi nói, nhưng Thẩm Trì càng nhanh hơn một bước, “Hai mươi vạn bạc thạch...... thêm một đồng thạch.”

Lời nói của Quý Thanh Viễn vừa tới miệng lại bị chặn quay trở về.

Nắm lông nhỏ cũng sửng sốt một chút, đến khi phản ứng lại thì cười tới cái đuôi nhỏ cũng rung lên.

Ký chủ đại nhân cũng quá xấu rồi đi.

Hai mươi vạn bạc thạch coi như xong, hắn còn cố tình muốn thêm một đồng thạch. Gϊếŧ người diệt tâm nha.

Thẩm Trì thấy Quý Thanh Viễn cũng muốn đấu giá, “Khụ...... Quý công tử cũng muốn đấu giá? Ta có thể cho ngươi.”

Quý Thanh Viễn thật sự là khổ không nói nên lời, vậy mà chỉ kém hơn một một đồng thạch!

Nếu không phải bộ dáng Thẩm Trì quá mức vô hại, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy người này cố ý!

“Ở đây còn người nào tiếp tục tăng giá nữa không?”

Đấu giá sư mở miệng, tất cả mọi người có chút trật tự rút lui, rốt cuộc sẽ không có người nào vì một vật không rõ lai lịch ra giá cao như vậy.

Không phải hai mươi đồng bạc thạch, là hai mươi vạn bạc thạch nha!

Này bao nhiêu người cho đủ?

Đến Quý Thanh Viễn cũng không tăng giá, bọn họ làm sao đấu?

Thẩm Trì muốn chính là hiệu quả, “gõ xuống đi.”

Theo giọng nói của Thẩm Trì, đấu giá sư gõ định, hai mươi vạn bạc thạch một đồng thạch đấu giá được một sinh vật..... không rõ lai lịch.

Đồ của Thiên Lý Giang, đều không hỏi chúng tới từ đâu cũng không hỏi giá trị thực tế và tác dụng của chúng.

Dựa vào bản thân để đoạt được, cũng là một loại vận khí.

Thẩm Trì sai người đẩy hắn đi giao tiền, hoàn toàn không để ý tới cái cái mặt như ăn phải phân của Quý Thanh Viễn.

“Nắm lông nhỏ, mày chắc chắn hắn chính là đối tượng nhiệm vụ của thế giới này?”

Nắm lông nhỏ tức giận, “Ký chủ đại nhân! Cậu đang nghi ngờ năng lực làm việc của nắm lông này à?!”

Thẩm Trì cười, đã sáng tỏ, nhưng sao lại nổi quạu nữa?

“Tao chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”

Nhưng điều này càng thêm thú vị, Nam Cung Thần chỉ mới thuận miệng nói, vậy mà thật sự hắn lại trở thành đối tượng nhiệm vụ của thế giới này?

Thứ mà Thẩm Trì xem nhẹ ở thế giới trước, thoáng cái lại bị hắn bắt được.

Nam Cung Thần cùng cái thứ cũng không được tính là người..... mà là sinh vật ở trước mặt này có liên hệ gì đây.

Thẩm Trì trong lúc nhất thời không tính tới Cố Hàn Tư, thật sự là bởi vì Cố Hàn Tư và Nam Cung Thần không có nửa phần liên hệ, có thể chú ý tới mối liên hệ của Nam Cung Thần cùng thế giới này cũng không ngoài câu nói của Nam Cung Thần đã ứng nghiệm lên đối tượng công lược nơi đây.

Tuy rằng xác suất rất thấp nhưng Thẩm Trì đang nghĩ, chẳng lẽ..... thật sự có luân hồi?

Nhưng...... nó thật sự có khả năng sao?

Thẩm Trì vẫn cần quan sát thêm mới có thể xác định được nghi ngờ trong lòng.

“Thẩm công tử, đây là chìa khóa cùng linh túi.”

Linh túi, một loại túi có thể thu vào mọi vật kể cả vật sống.

------

“dù là đóa hoa kiều diễm nhất cũng không bằng này nụ cười khuynh thành này”

Cái đoạn này edit làm tôi phụt cười vì nhớ tới lời bài hát super idol :))))