Chương 66: (3)

Thẩm Trì cũng không nghĩ nhiều, hắn cắn ngón trỏ đặt ở bên môi Nguyệt Bạch, nhỏ một giọt máu tươi cho y.

Gần như ngay lập tức Nguyệt Bạch bắt lấy tay Thẩm Trì, cắn một phát lên tay hắn. Răng nanh Nguyệt Bạch đâm xuyên da thịt, Thẩm Trì có thể cảm nhận được cảm giác máu đang bị hút đi.

Chẹp, vẫn chỉ là một tiểu quỷ ham hút máu.

Nhìn thấy nốt chu sa giữa mày của Nguyệt Bạch khôi phục như cũ, Thẩm Trì liền rút tay về, vết cắn khá sâu.

Vừa lúc tiểu Dao đi tới thấy được vết thương trên mu bàn tay của Thẩm Trì, gã cau mày nhìn vết thương trên tay hắn.

Ánh mắt của Thẩm Trì dừng ở trên người Nguyệt Bạch, phát hiện hắn đã an ổn ngủ nên cũng không lo lắng nhiều nữa.

Thẩm Trì bất lực thở dài, “Tiểu Dao, nếu ngươi không tìm đồ nữa thì giúp ta băng bó sơ qua vết thương một chút.”

Lời vừa nói ra, Tiểu Dao đã đi lấy đồ tới băng bó tay cho Thẩm Trì, một bên băng bó một bên lại bất mãn lẩm bẩm, “Nếu như bị lão gia và phu nhân biết thiếu gia không yêu quý thân thể của mình như vậy, nhất định sẽ rất buồn!”

Chẳng lẽ Thẩm Trì còn không biết Tiểu Dao nói những lời này là vì không muốn hắn làm tổn thương thân thể của mình sao?

Sắc mặt Thẩm Trì quả thực có chút tái nhợt, “Khụ..... Ngươi không nói cho bọn họ thì không phải bọn họ sẽ không biết sao?”

Tiểu Dao có chút hận sắt không thành thép, nhưng bản thân cũng không thể làm gì, tính tình tiểu tử này chính là như vậy.

“Tiểu Dao, ta nhờ ngươi đi hỏi thăm đan dược thế nào rồi?”

Trước khi tiểu Dao đi, Thẩm Trì đã lấy ngân lượng đưa cho tiểu Dao, ý là nếu như thấy thì có thể dùng tiền mang nó về luôn.

“Ừm thì khi ta chạy đến phòng đấu giá cuối cùng, đúng lúc bọn họ đang treo cái này nên ta đã chuộc nó về.”

Thẩm Trì cười, “Đa tạ, có cái này về sau Nguyệt Bạch sẽ có thể nói chuyện.”

Tiểu Dao cực kỳ bất lực với chuyện này.

“Công tử, ngươi đối với tên sủng vật được chuộc về này có phải đã quá cưng chiều rồi không? Hắn còn rất khát máu nữa!”

Thẩm Trì cũng không biết là mình đã phải thở dài bao nhiêu lần, “Được rồi, tiểu Dao ngươi đi xuống đi, thân thể của ta ta tự biết, không cần lo lắng.”

Tiểu Dao lải nhải ồn ào thêm vài câu mới lo lắng đi ra ngoài.

Thẩm Trì chỉ cảm thấy lỗ tai của mình sắp bị điếc đến nơi, “Tiểu Dao..... nhỏ giọng chút, ta có thể nghe được đấy.”

Sau đó gã dặn Thẩm Trì nghỉ ngơi cho tốt nếu như có việc gì thì kêu gã.

Thẩm Trì cũng không để ý, trực tiếp đút đan dược trong tay cho Nguyệt Bạch.

Vừa lúc Nguyệt Bạch mở to mắt, cũng may là dáng vẻ bình thường.

Không biết có phải bởi vì vừa uống máu của hắn hay không, hiện tại trên người Nguyệt Bạch đã không còn mùi máu tanh nồng nữa, cũng coi như là một kết quả không tồi.

“Bây giờ ngươi có thể nói chuyện.”

Nguyệt Bạch dường như có thể nghe hiểu được điều Thẩm Trì nói, nhưng chỉ nghiêng đầu nhìn Thẩm Trì, có chút đáng yêu.

Thẩm Trì ho nhẹ một tiếng, “Ta tên là Thẩm Trì, về sau sẽ là...... chủ nhân của ngươi.”

Hai chữ cuối cùng nắm lông nhỏ cũng nghe ra, chẳng lẽ ký chủ đại nhân lại có sở thích đặc biệt nào đó?

Nguyệt Bạch nghiêng nghiêng đầu, chớp đôi mắt lặp lại hai từ, “Chủ nhân”

Giọng nói của Nguyệt Bạch cũng rất êm tai, linh động như chim sơn ca, dường như còn mang theo âm thanh điện tử.

Thẩm Trì ho nhẹ một tiếng, “Ừm, về sau cứ như vậy đi.”

Nguyệt Bạch rất thông minh, Thẩm Trì nói cái gì hắn sẽ làm cái đó, không hề có chút phản đối.

Muốn bao nhiêu ngoan liền có bấy nhiêu, so với sủng vật còn dễ nuôi hơn.

“Nguyệt Bạch, ôm ta lên giường nghỉ tạm.”

Nguyệt Bạch lập tức ngoan ngoãn bế Thẩm Trì từ xe lăn lên.

Trên người Nguyệt Bạch còn mang theo hương hoa nhẹ, mùi hương rất dễ chịu khiến Thẩm Trì cảm thấy có chút yêu thích.

Sau khi đặt Thẩm Trì lên giường, Nguyệt Bạch liền rúc vào lòng Thẩm Trì cọ cọ, giống hệt con mèo con xin được vuốt lông.

Thẩm Trì cười, thuận theo giơ tay vuốt tóc Nguyệt Bạch.

Chắc chắn là một con mèo, đây không phải giống hệt một con mèo nhỏ sao?

“Ngoan lắm.”

“Được rồi khuya rồi, nằm xuống ngủ cùng ta đi.”

Nguyệt Bạch cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghe mệnh lệnh nằm xuống, Thẩm Trì kéo chăn lên đắp cho cả hai người.

Cơ thể Nguyệt Bạch rất ấm áp, có lẽ bởi vì biết Nguyệt Bạch là Nam Cung Thần cho nên cũng không tự chủ được tới gần lòng ngực hắn, tìm kiếm chút nhiệt độ.

Mới qua giờ Tý*, Nguyệt Bạch đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, biểu tình trên mặt không hề đờ đẫn, ngồi dậy rũ mắt nhìn nam nhân nằm bên cạnh, dưới đáy mắt là cảm xúc vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

*Nửa đêm

Ánh mắt rơi vào bàn tay đang quấn băng của Thẩm Trì, hắn nhớ rõ hắn rất khó chịu, là y tự cắn ngón trỏ của mình để nhỏ máu cho hắn, còn cho phép hắn..... hút máu.

Vẻ mặt Nguyệt Bạch không chút dao động, nâng lên tay của Thẩm Trì rồi tháo băng vải trên tay hắn ra, nhẹ nhàng liếʍ láp miệng vết thương.

Trong lúc mơ màng Thẩm Trì cảm nhận cảm giác được hơi đau đớn, theo bản năng nhíu mày, nhưng trong chốc lát sắc mặt lại ửng đỏ thoải mái bật ra âm thanh cực kỳ dễ chịu.

Miệng viết thương trên tay Thẩm Trì sau khi được Nguyệt Bạch liếʍ láp, nó đã được khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu.

Ngay cả sắc mặt Thẩm Trì vốn dĩ có chút yếu ớt, nhưng hiện tại cũng đã hồng hào lên vài phần.

Thẩm Trì nhích tới gần Nguyệt Bạch, Nguyệt Bạch lại lần nữa nhanh chóng nằm xuống sau đó ngửi mùi hương trên người Thẩm Trì, có vẻ có chút thỏa mãn cho nên đặc biệt tham lam.

Cho dù không có thầy dạy cũng hiểu phải ôm Thẩm Trì vào trong lòng ngực của mình, xem như lãnh địa của mình mà vây lại không hề che giấu chút nào.

Lúc này mới yên tâm đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Thẩm Trì mở mắt liền phát hiện bản thân đang bị Nguyệt Bạch ôm chặt trong lòng, tay mình còn đặt ở eo Nguyệt Bạch.

Có chút không an phận rồi.

“Khụ khụ”

Thẩm Trì kêu một tiếng, Nguyệt Bạch liền mở mắt ra đôi mắt trong veo nhìn Thẩm Trì đầy nghi hoặc.

Có vẻ như trông có sức sống hơn ngày hôm qua một chút, rốt cuộc cũng có thể làm một vài biểu cảm nho nhỏ, dáng vẻ có chút đáng yêu.

“Tay.”

Nguyệt Bạch ừ một tiếng, nhưng lại không nhúc nhích.

Thẩm Trì không còn cách nào khác đành phải tự mình chủ động cầm lấy tay của Nguyệt Bạch đang đặt trên...... mông của mình. Bỏ bàn tay ra, “Tay không được đặt loạn!”

Dáng vẻ của Nguyệt Bạch giống như câu hiểu câu không, còn có chút...... ủy khuất.

Thẩm Trì giả vờ như không nhìn thấy.

Nguyệt Bạch mãi mới hiểu, trực tiếp ôm Thẩm Trì ngồi dậy.

Lúc này Thẩm Trì mới phát hiện, tay của mình đã ổn?

“Tối hôm qua lúc tên nam nhân của cậu ôm cậu ngủ, là hắn đã liếʍ.”

Nắm lông nhỏ thấp giọng lẩm bẩm một tiếng.

Thẩm Trì sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Nguyệt Bạch, vén mái tóc dài xoã xuống ra sau tai, đôi mắt cong cong nhìn hắn, giống như dòng thác ngân hà đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong tim hắn, thật lâu không cách nào bình tĩnh lại được.

“Nguyệt Bạch, cảm ơn.”

Nguyệt Bạch ngây ra một lúc, phản ứng đầu tiên là gật đầu. Thẩm Trì giơ tay xoa đầu Nguyệt Bạch, tai thú run lên, làm người ta muốn đưa tay lên sờ .

“Tai...... không thể sờ.”

Thẩm Trì buồn cười, “Nguyệt Bạch mang quần áo tới đây cho ta.”

Nguyệt Bạch ngoan ngoãn lấy quần áo đưa cho Thẩm Trì, Thẩm Trì nhận lấy, thấy hắn bất động liền mở miệng, “Ngoan, xoay người lại, nam nam thụ thụ bất thân, không được nhìn.”

Nguyệt Bạch mím môi, dáng vẻ giống như có chút bất mãn, nhưng vẫn quay người đi.

Thẩm Trì buồn cười, vén mái tóc dài loà xoà của mình sang một bên sau đó đưa lưng về phía Nguyệt Bạch, cởi một lớp áσ ɭóŧ duy nhất trên người ra mặc vào một chiếc áo mới.

Sau khi Nguyệt Bạch cảm nhận được Thẩm Trì đã xoay người sang chỗ khác liền xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thẩm Trì thay quần áo.

Da thịt Thẩm Trì so với người thường còn non mềm hơn, tuy rằng không trắng nõn như Nguyệt Bạch nhưng vẫn trắng hơn so với người thường một chút, dường như chỉ cần nhéo nhẹ cũng có thể lưu lại ấn ký.

Khung xương nhỏ nhắn, vòng eo cũng rất thon gọn.

“Nguyệt Bạch, đẹp sao?”

Thẩm Trì chống đầu, nở nụ cười nhìn Nguyệt Bạch không chớp mắt, cổ áo hơi rộng lại chưa thắt đai lưng làm cảnh xuân chợt lộ, khiến người ta không ngăn được trí tưởng tượng.

“Đẹp.”

“.....”

Thẩm Trì nổi lên ý xấu, chống đỡ thân thể về phía sau, “Nguyệt Bạch, giúp ta thắt đai lưng đi.”

Nguyệt Bạch ừ một tiếng, trực tiếp đi tới bên mép giường, nghiêm trang buộc lại đai lưng cho Thẩm Trì.

Chậc.....

Sắc mặt không chút thay đổi.

Thẩm Trì đưa tay lên nhẹ vuốt ve nốt chu sa giữa hai lông mày của Nguyệt Bạch, bất kể thế nào cũng đều cảm thấy rất đẹp.

Nguyệt Bạch thắt xong đai lưng thì lập tức ôm Thẩm Trì từ trên giường xuống xe lăn, đúng lúc Tiểu Dao mang theo người bưng đồ ăn sáng.

Thẩm Trì không thể đi lại được, vì vậy bản thân rất hiếm khi ra ngoài sân, một ngày ba bữa cơm đều ăn ở trong phòng của mình.

“Tiểu Dao, đi lấy thêm một bộ chén đũa, về sau cũng phải chuẩn bị thêm chén đũa cho Nguyệt Bạch.”

Tiểu Dao rất bất mãn, vừa định nhắc Thẩm Trì tay còn bị thương thì phát hiện tay Thẩm Trì vậy mà đã khôi phục như lúc đầu?

“Công tử, tay ngươi!”

Thẩm Trì cong môi cười.

Tiểu Dao nghĩ thầm chẳng lẽ hôm qua là do mình bị ảo giác, nghe thấy Thẩm Trì phân phó liền đi lấy một bộ chén đũa mới tới.

Thẩm Trì vẫy vẫy tay về phía Nguyệt Bạch, vỗ lên vị trí bên người mình, “Lại đây.”

Nguyệt Bạch cũng rất nghe lời, trực tiếp đi tới bên cạnh Thẩm Trì ngồi xuống.

Chiếc vòng trên cổ có chút chướng mắt.

Thẩm Trì giơ tay vuốt ve, “Chờ lần sau thử xem.”

Nguyệt Bạch gật đầu, nhưng thật ra hắn không thích nói chuyện.

“Về sau chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”

Nguyệt Bạch ừ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ăn cơm, rất nghe lời.

Ngay cả khi hưng phấn, hắn cũng hệt như một con sói hoang đói khát có thể một phát cắn chết người.

Ăn cơm xong, Thẩm Trì lại đi xem sách cổ.

Thẩm Trì dường như nghĩ tới cái gì đó, “Ngươi biết chữ không?”

Nguyệt Bạch lắc đầu.

Thẩm Trì lại như thể tìm được thú vui, “Nguyệt Bạch, qua đây.”

Nguyệt Bạch lập tức đi tới bên cạnh Thẩm Trì, tìm một chiếc ghế thấp để ngồi, cùng Thẩm Trì đọc sách.

Thẩm Trì phát hiện Nguyệt Bạch rất thông minh, nhìn không giống người biết chữ, nói được lại không phân biệt được các chữ là chữ gì, nhưng chỉ cần Thẩm Trì dạy qua một lần thì Nguyệt Bạch có thể lập tức nói được.

Về phương diện này, nắm lông nhỏ cảm thấy ký chủ đại nhân thật đúng là có kiên nhẫn, không chịu cho nó nói, một hai phải tự mình tìm hiểu khám phá, vậy sao hai thế giới trước đó không tự mình tìm hiểu khám phá luôn đi?

Nắm lông nhỏ kịch liệt vẫy cái đuôi nhỏ, tỏ vẻ tình cảm của con người là thứ rất kỳ lạ.

Nhưng lại cũng cảm thấy hình ảnh như vậy rất ấm áp, còn chưa nói ở thế giới này ký chủ đại nhân đặc biệt ôn nhu nha.

Một chút dấu vết diễn kịch cũng đều không có, làm nắm lông nhỏ rất là tò mò, nó trói định với ký chủ này rốt cuộc có bao nhiêu gương mặt.

“Công tử, không ổn rồi!”

Thẩm Trì đang chuẩn bị dạy Nguyệt Bạch viết chữ, tiểu Dao lại đột nhiên chạy tới, vẻ mặt lo lắng.

“Tiểu Dao, làm sao vậy?”

Dù vậy Thẩm Trì mơ hồ có thể đoán được, “Công tử, Quý Thanh Viễn mang theo rất nhiều sính lễ tới đây, nói là hôm nay cho dù như thế nào cũng muốn cưới công tử qua cửa.”