Chương 63: (24) End TG 2

Nam Cung Thần cũng đã nhìn ra tâm tư nhỏ của Thẩm Trì, đôi mắt hắn lơ đãng như có pháo hoa nở rộ, đó là hắn vì chính mình mà động tâm.

Nam Cung Thần trực tiếp đè người xuống dưới thân, lòng bàn tay tinh tế vuốt ve vành tai của Thẩm Trì, khiến lỗ tai hắn không tự giác được tê dại ngứa ngáy, dường như nửa người trên cũng đã mềm nhũn ra.

“Trì Trì có nguyện ý làm Hoàng Hậu của một mình ta không?”

Này ai có thể cự tuyệt???

Thẩm Trì ho nhẹ một tiếng, “Ngươi...... Ngươi đã nói như vậy, ta còn có thể cự tuyệt sao?”

Nam Cung Thần trực tiếp siết chặt tay Thẩm Trì, cúi người hôn một cách cường thế chiếm hữu, “Không thể.”

Cho nên hắn còn có thể nói cái gì?

Thẩm Trì chủ động vòng lấy cổ Nam Cung Thần, thôi, nam Hoàng Hậu mà thôi, ai bảo tên khốn này...... làm hắn có chút cảm động chứ.

“Được.”

Đại điển phong hậu của Thẩm Trì cực kỳ long trọng, nếu phải so với đại điển phong hậu bình thường thì có lẽ còn long trọng hơn chút, Nam Cung Thần đây là hận không thể khiến người trong khắp thiên hạ đều biết.

Nhưng ai bảo người ta là hoàng đế, vậy nên chỉ có thể bái phục hắn.

Nhưng hiển nhiên chính bản thân Thẩm Trì cũng thấy thích thú.

Thẩm Trì đại khái cũng mở ra một tiền lệ, cùng với đại điển phong hậu Nam Cung Thần còn trực tiếp sửa lại quốc hiệu.

Là [ Thần Trì quốc ].

Đối với chuyện này Thẩm Trì một chút cũng không biết, nhưng cái này không phải ý tứ cũng quá rõ ràng rồi hay sao, sửa quốc hiệu tùy tiện như vậy? Huống hồ nó không dễ nghe chút nào.

“Trì Trì, thật sự không dễ nghe sao?”

Từ sau đại điển phong hậu, người này càng thêm vô lại.

“Không dễ nghe!”

Mà Thẩm Trì cũng là cố ý mạnh miệng, khi ở bên Nam Cung Thần, Thẩm Trì sẽ theo bản năng thả lỏng tính tình vốn có của chính mình.

Rốt cục ai bảo hắn đã sớm bị lật xe đâu chứ, hoàn toàn bị Nam Cung Thần người này phát hiện bộ mặt chân thật nhất của bản thân, hắn cũng lười tiếp tục giả vờ.

Thẩm Trì mới vừa nói xong giây tiếp theo đã bị Nam Cung Thần túm vào trong lòng ngực, đặt lên đùi của hắn, ánh mắt nguy hiểm mà sâu thẳm.

Lưu Cẩm đã thuần thục cùng cung nữ và thái giám hầu hạ lui ra, cũng đóng lại cửa tẩm điện.

Chậc chậc.

Bệ hạ cùng Hoàng Hậu, gần đây càng ngày càng lộ liễu.

Thẩm Trì theo bản năng đau eo, “Nam Cung Thần! Ngươi.....”

Thân thể Nam Cung Thần hiện giờ càng thêm tinh lực tràn đầy, tiến đến bên tai Thẩm Trì cắn nhẹ nói nhỏ, “Trì Trì, rút lại lời nói vừa rồi đi.”

Thẩm Trì hơi giật mình, “Nơi này là Ngự Thư Phòng! Ngươi..... Ngươi còn phải phê duyệt tấu chương đấy!”

Nơi nào đó của Nam Cung Thần bị gợi hứng thú ác liệt, nghiêng đầu tay chống huyệt thái dương, “Ta nói cái gì, Trì Trì liền phê cái đó, một chữ cũng không được sai, nét bút cũng không được loạn.”

“Nếu sai một chữ hoặc một nét bút, Trì Trì phải ghi lại từng tấu chương một ở nơi này.”

Chuyện này có phải có chút biếи ŧɦái quá hay không?

Thẩm Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua chồng tấu chương được chất thành núi, chuyến đi này coi như lãng phí rồi.

Quả nhiên động tâm gì đó đều là biểu hiện giả dối!

Hắn muốn thu lại lời!

Nam Cung Thần thấy Thẩm Trì muốn chạy trốn, trực tiếp túm trở về, đem hắn đặt trên ngự án, cười ý tứ rõ ràng.

“Trì Trì, không nên lộn xộn, sẽ viết sai chữ nha ~”

Hắn có thể viết được một chữ, liền có quỷ!!!

Cuối cùng phê duyệt bảy tám tập tấu chương, thật sự chịu không nổi, ngoan ngoãn mềm mại làm nũng xin tha, chỉ cần đừng bắt hắn phê tấu chương như vậy, y muốn thế nào cũng được, như vậy hắn mới nhặt được về nửa cái mạng.

Nam Cung Thần hôn lên mặt Thẩm Trì, “Đây chính là do Hoàng Hậu nói, lời nói của Hoàng Hậu cũng là nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói ra thì không thể thu hồi.”

Luôn cảm thấy tên cẩu hoàng đế này.....

Nhưng Thẩm Trì hiện tại cũng không còn bao nhiêu tinh lực để đi hỏi chuyện này, chút ý thức còn lại đã tan thành mây khói, giống như đang đạp lên đám mây bay phiêu phiêu, khiến người ta vừa vui sướиɠ vừa...... đau.

Ngày hôm sau mấy đại thần cầm tấu chương về, còn hồ nghi sao nét chữ này lại vụng về như vậy.

Nhưng nếu bọn họ biết cách phê duyệt những tấu chương đó như thế nào, sợ là có thể sẽ lập tức ném tấu chương đi.

Vào năm Thần Trì thứ ba, các quan đại thần ở trước triều bắt đầu đưa ý kiến về việc con nối dõi, Nam Cung Thần cho tiểu hài đồng thuộc dòng dõi kế hoàng tộc tiến cung, trực tiếp lập vị Thái Tử.

Cũng tuyên bố, từ nay về sau hắn sẽ kế thừa hoàng vị.

Mà vị đại thần đưa ra ý kiến trước triều kia cũng chậm rãi bị thu hồi quyền lực, không thể không cáo lão hồi hương.

Nam Cung Thần có thể nói là tương đối..... tùy hứng.

Thẩm Trì cũng quen với cách xử lý của Nam Cung Thần, dù sao hắn cũng rất khó chịu.

“Bệ hạ, thật sự không ngại việc không có hài tử của chính mình?”

Ánh mắt của Nam Cung Thần bình thản dừng ở trên cái bụng phẳng lì của Thẩm Trì, giơ tay sờ sờ.

“.....”

Xem hắn là heo mẹ sao? Mười bảy hay mười tám?

Nam Cung Thần ôm Thẩm Trì, chôn giữa cổ hắn cọ cọ, “Trì Trì, ta yêu ngươi.”

“Chưa bao giờ vì giới tính, mà chỉ vì là chính ngươi.”

“Trì Trì, một đời của chúng ta rất ngắn, ngắn đến nỗi còn không đủ cho ta cùng ngươi bên nhau cả đời, sao có thể có thể bị người khác chia cắt đi khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này.”

“Trì Trì, hài tử là kết tinh của tình yêu, là sự tiếp nối của hy vọng, nhưng chỉ có ngươi là người mà ta chờ đợi tới kiếp sau có thể tiếp tục gặp lại.”

Thẩm Trì trong lòng khẽ nhúc nhích, lại...... lại nói lời âu yếm!

“Được rồi được rồi, buồn nôn chết đi được, ta không nói cái này nữa được chưa?”

Hiếm khi vành tai ửng đỏ, nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, thuận thế bổ nhào vào người hắn cắn gặm tới tận xương.

Vào năm Thần Trì thứ mười, các nước giáp biên giới liên hợp xâm chiếm, Nam Cung Thần ngự giá thân chinh, kéo dài sáu tháng.

Tiền triều rung chuyển bất an, Thẩm Trì dùng sức một mình củng cố triều đình, trấn giữ giang sơn của Nam Cung Thần.

Lại hai tháng qua đi, tiền tuyến truyền đến tin Nam Cung Thần thân bị trọng thương, tính mạng gặp nguy hiểm mất tin tức ở tiền tuyến, tiền triều đại loạn, vài vị quan thần trọng yếu lợi dụng chuyện Thẩm Trì thay hoàng thượng quản lý triều chính khi không ở hoàng cung, mưu toan mưu nghịch đế vị, muốn gϊếŧ hắn bằng cái gọi là tội hữu danh vô thực.

Thẩm Trì thẳng thừng chém chết mấy vị đại thần phát ngôn bừa bãi. Hắn một thân nhiễm máu giống như ác quỷ khát máu leo lên từ cõi âm ti, khiến tất cả mọi người ở đây kinh sợ.

Lại qua một tháng, Bộc Uyên đưa Nam Cung Thần người đầy vết thương cùng các đại thần từ tiền tuyến trở về, chiến sự bình ổn, Nam Cung Thần thu về được mấy chục tòa thành trì, hợp nhất chúng vào bản đồ của Thần Trì quốc, cả nước ăn mừng. Chín tháng chưa gặp nhau, trên người Nam Cung Thần lại đều là vết thương, dường như càng thành thục trầm ổn hơn so với trước kia ở hoàng cung, giữa hai hàng lông mày nhiều hơn rất nhiều...... lệ khí.

Đầu ngón tay Thẩm Trì khẽ miết lên vết thương trên lưng của Nam Cung Thần, đôi môi hơi lạnh dừng trên vết sẹo lớn nhất khiến thân thể của Nam Cung Thần run lên.

“Đau không?”

Nam Cung Thần xoay lại ôm người vào trong lòng ngực, thanh âm ôn nhu trấn an ở bên tai vang lên khiến nước mắt hắn trào ra.

“Nếu như ta không trở về, Trì Trì sẽ làm gì?”

”Mưu triều soán vị, tái giá với người khác.”

Lời nói cực kỳ dứt khoát.

Nắm lông nhỏ tỏ vẻ không xem nổi, cũng không biết là ai chín tháng ngày nào cũng như cái hòn vọng phu, ban đêm còn phải ôm long bào của Nam Cung Thần mới có thể đi vào giấc ngủ.

Chút nữa thì tiểu nắm lông đã cho rằng, hắn đang đóng vai chính trong bộ truyện ngược văn.

Nắm lông nhỏ luôn cảm thấy ký chủ đại nhân giống như đã thật sự động tâm.

Nam Cung Thần ấn người ngã lên trên giường, chín tháng không gặp, Trì Trì của hắn đã gầy đi rất nhiều.

”Trì Trì, ta rất nhớ ngươi.”

Chỉ một câu, trong nháy mắt đã khiến nước mắt người ta tuôn ra, trực tiếp bị người túm lấy cổ áo, cường thế chiếm hữu hôn sâu.

Cảm thụ được người dưới thân đang run rẩy, cùng những giọt nước đang rơi nơi khóe mắt làm Nam Cung Thần cảm thấy xót xa.

“Khốn nạn!”

Hung ác cắn vào vai Nam Cung Thần cho đến khi mùi máu tươi trong khoang miệng xộc ra bốn phía.

Nam Cung Thần tùy ý để hắn cắn rồi lại nghe tiếng khóc liên miên của người nọ, điều này chọc tới tâm can hắn đau xót.

“Ta..... cũng rất nhớ ngươi.....”

Nam Cung Thần hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Thẩm Trì, “Sau này sẽ không bao giờ sẽ rời xa Trì Trì của ta nửa bước.”

Hoặc nói, là Thẩm Trì không rời khỏi Nam Cung Thần quá nửa bước, đến chuyện vào triều sớm cũng phải bị ôm người vào trong ngực.

Phía trên đại điện đều được trải đệm mềm mại, từ nay hắn không cần phải xỏ giày, tới chỗ nào cũng phải do Nam Cung Thần bế. Cơm tới há miệng, y phục tới duỗi tay, nuôi đến phá lệ yếu ớt.

Hương Ngưng sợ cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó Nam Cung Thần không cao hứng sẽ ném Thẩm Trì.

Trước khi đến tuổi bị đuổi, Thẩm Trì đại ý muốn đưa Hương Ngưng rời khỏi hoàng cung.

Hiện giờ cũng chỉ có một người là nàng hầu hạ Thẩm Trì, rất cực khổ.

Thẩm Trì ngáp một cái, có chút buồn ngủ, ở trong lòng ngực Nam Cung Thần cọ cọ, nhắm mắt lại nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Nam Cung Thần, nhỏ giọng chút, ta buồn ngủ ~”

Nam Cung Thần trực tiếp điều chỉnh tư thế để hắn ngủ thoải mái hơn một chút, giảm âm lượng một cách tự nhiên.

Trong triều càng không có một đại thần nào dám nói lớn tiếng, nếu có vấn đề nhưng cảm thấy không phải đại sự, cũng sẽ ăn ý không đề cập tới.

“Nếu không có việc gì nữa thì bãi triều đi.”

Nam Cung Thần trực tiếp ôm người ngủ say trở về tẩm cung.

Những người trong triều cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bệ hạ thật đúng là trước sau như một cực kỳ sủng Hoàng Hậu.

Đó là đương nhiên, Thẩm Trì là người mà Nam Cung Thần có thể an tâm giao mọi chuyện phía sau lưng cho hắn, chín tháng đó là minh chứng tốt nhất.

Là hắn lấy sức lực của bản thân bảo vệ giang sơn sau lưng cho y.

Hiện giờ thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, đương nhiên muốn đến bù lại chín tháng mà bản thân còn thiếu.

Dùng thời gian còn lại của cuộc đời đi.

Nam Cung Thần cúi người hôn Thẩm Trì đang ngủ say, Thẩm Trì cũng thuận thế rụt người vào lòng ngực hắn, khiến ánh mắt Nam Cung Thần bất giác dịu dàng hơn.

Vào năm Thần Trì thứ 25, Nam Cung Thần truyền ngôi cho Thái Tử, chính mình lui lại dẫn theo Hoàng Hậu của hắn tranh thủ thời gian quãng đời còn lại, du ngoạn khắp thế gian, ngắm nhìn kỳ quan sông núi.

Ở những nơi mà bọn họ thích, bọn họ lưu lại minh chứng tình yêu của mình và tận hưởng nó.

Mà tình yêu của Nam Cung Thần và Thẩm Trì cũng được lưu truyền rộng rãi, dân gian đều là những thoại bản ùn ùn không dứt, thậm chí người kể chuyện cũng đều muốn kể những đoạn như thế mới cảm thấy mình không sống uổng phí ở cái thế giới phồn hoa này.

“Trì Trì, trên cầu Nại Hà nhất định phải chờ ta, kiếp sau ta sẽ còn đi tìm ngươi.”

“Được, đừng để ta chờ quá lâu, chờ quá lâu ta sẽ không cần ngươi nữa.”

Nam Cung Thần buông xuống nụ hôn cuối cùng trong đời này của hắn, gắt gao nắm lấy tay Thẩm Trì, nhìn gương mặt cười đã không còn tiếng động của y, “Được. Trì Trì, nếu kiếp sau gặp được người có nốt ruồi son giữa mày, thì đó nhất định chính là ta, ngươi nhất định phải trói chặt ta bên người đó.”