Chương 62: (23)

Thẩm Trì cười, “Ta quậy khi nào chứ?”

Ngữ khí cực kì nghịch ngợm, nhưng Thẩm Trì cũng không thật sự tiếp tục gây rối, dù sao cũng còn có người cần phải giải quyết. Nếu lúc này Nam Cung Triệt còn không có ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì hắn thật sự quá ngu ngốc.

“Đều là do các ngươi ngụy trang?”

Nam Cung Thần ánh mắt sắc bén dừng trên người Nam Cung Triệt, “Bằng không làm sao có thể khiến các ngươi lộ đuôi cáo?”

Nam Cung Triệt không để tâm cười nhạo một tiếng, ánh mắt trói chặt trên người Thẩm Trì, “Cho nên từ lúc bắt đầu, Thẩm Trì, ngươi đã lừa ta sao?”

Thẩm Trì ngoan ngoãn dựa trên người Nam Cung Thần, nghe Nam Cung Triệt nói liền nhướng mày, “Đúng vậy thì sao?”

“Kỳ thật Thái Hậu không hề nghĩ sẽ đối phó ngươi, thuốc mà ngươi kêu ta cho Thần uống đều bị ta mang tới cho Thái Hậu, nói rằng ngươi muốn đối phó với nàng mà thôi.”

“Chỉ cần thân thể Thần ngày càng suy yếu, các ngươi nhất định sẽ thả lỏng cảnh giác.

“Chỉ cần ta thêm mắm thêm muối, ở giữa các ngươi quấy nước đυ.c, các ngươi sẽ chỉ nghĩ rằng đối phương mới là người các ngươi nên đối phó.”

Nam Cung Triệt nhíu mày, “Ồ, ngươi tự tin quá nhỉ.”

Hắn không để ý lắm nhìn Nam Cung Triệt, “Đây không phải là tự tin, mà là nhìn mặt đoán ý, xem tâm tư của mấy người thế nào.......”

“Rất rõ ràng, Nam Cung Triệt ngươi cũng không thông minh tới như vậy.”

“Hay là nói ngươi quá tin tưởng ta đây.”

Dáng vẻ này của Thẩm Trì khiến Nam Cung Triệt cảm thấy quá xa lạ, một chút cũng không giống Thẩm Trì mềm mại hay đắn đo trước kia.

“Ngươi thích Nam Cung Thần bắt đầu từ khi nào?”

Những lời này nghiêm túc mà nói là một câu...... vô nghĩa. Điều mà Nam Cung Triệt càng muốn hỏi hơn sợ chỉ là hắn không thích cái gì ở y thôi.

“Từ rất sớm.”

“Nam Cung Triệt, trong mắt ngươi chỉ có cái gọi là mưu cầu danh lợi, ngươi cùng Thẩm Trà Thiên cấu kết với nhau, chẳng qua cũng vì hắn là thừa tướng còn ta là người bên cạnh Nam Cung Thần.”

“Kỳ thật từ lúc bắt đầu, ngươi đã xúi giục Thẩm Trà Thiên bắt ta tiến cung, thậm chí còn cố ý nói những lời không rõ ràng là thích ta, nhưng đó cũng chỉ bước cờ đầu tiên của người.”

Mà những gì ngươi đang làm bây giờ chính là bằng chứng tốt nhất không phải sao? Thẩm Trì quá thông minh nhưng điều đó lại càng hấp dẫn người, Thẩm Trì của trước kia quá ngu ngốc.

Ngay cả việc thay thế muội muội của chính mình tiến cung, tội lớn bị chém đầu cũng dám đáp ứng, hừ.

“Nếu như ngươi từ lúc bắt đầu có thể thông minh như hiện giờ, ta cũng không cần tốn sức làm nhiều chuyện như vậy.” Thẩm Trì không tỏ ý kiến gì, bởi vì hắn không phải nguyên thân.

“Người thắng làm vua, người thua làm giặc, Nam Cung Thần, nếu không phải bởi vì Trì Trì, ngươi đã chết vô số lần!” Nam Cung Thần rũ mắt, ánh mắt dừng trên người Thẩm Trì, “Không cần ngươi tới nhắc nhở trẫm.”

Nam Cung Triệt không giống những người khác, biết rõ kết cục của bản thân là cái chết, nhưng vẫn muốn đau khổ giãy giụa. Nhưng Nam Cung Triệt trước sau như một đều rất kiêu ngạo, chủ động đi theo thị vệ xuống, chỉ là khi đi ngang qua người Thẩm Trì, hắn đột nhiên dừng lại.

“Trì Trì, nếu ta nói ta hiện tại là thật sự thích ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Thẩm Trì còn chưa kịp mở miệng, đã bị Nam Cung Thần ôm vào trong lòng ngực, đặc biệt cường thế công khai biểu thị chủ quyền, “Trì Trì chỉ có thể là của mình trẫm.”

Vâng vâng vâng là của mình ngươi. Đều sắp bị ngươi giày vò chết, còn không phải là của mình ngươi sao? Nam Cung Triệt cười nhạo, đối chọi với ánh mắt của Nam Cung Thần, cũng chân thành đáng tin giống vậy, “Nếu là ta, thì tình yêu của ta nhất định sẽ không ít hơn so với ngươi.” Nam Cung Triệt tiêu dao mà đi, ngược lại có chút khí khái, đáng tiếc người ta là vai ác, vốn định là sẽ không được chết già.

Chính mình tự chọn đường đi, thì cũng đã xác định sẽ gánh trên lưng loại kết quả gì.

“Trì Trì!” Nam Cung Thần bất mãn bóp cằm Thẩm Trì, phát điên hôn lên môi hắn, như đang muốn kéo suy nghĩ Thẩm Trì từ trên người Nam Cung Triệt về, máu ghen tăng cao không kìm được. Thẩm Trì ngược lại ngày càng ngoan ngoãn, biết làm thế nào để dỗ nam nhân của mình.

“Ta là của một mình bệ hạ, kiếp sau cũng vậy cho nên đừng nóng giận, nha?”

Hắn chỉ chôn mặt vào hõm vai của Thẩm Trì. Chuyện kiếp sau, hắn nhìn không tới, cũng không nghĩ nổi.

Nhưng nếu có thể, tốt nhất đời đời kiếp kiếp đều là người của hắn. Thẩm Trì có chút bất lực, làm sao tên này đột nhiên lại phiền muộn ủ rũ. Thẩm Trì ôm Nam Cung Thần, kiễng nhẹ mũi chân để hắn dựa vào thoải mái hơn, nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn, “Được được được, vậy cả đời này, hay nếu có kiếp sau, ngươi chờ ta, ta sẽ đi tìm ngươi, còn ta sẽ tới làm phu nhân của một mình Thần.”

Thấy Nam Cung Thần vẫn còn buồn bực, Thẩm Trì ho nhẹ một tiếng, “Bệ hạ, còn nhiều người như vậy, ngươi có phải nên thu dọn cục diện rối rắm này trước hay không?” Nam Cung Thần dường như lúc này mới nhớ tới chính sự, lập tức đứng thẳng người, trở lại thành một hoàng đế bệ hạ nghiêm trang.

Tốc độ biến đổi sắc mặt thật ra cũng có thể nói là cực nhanh, Thẩm Trì không nhịn được cảm thấy buồn cười, sao hắn lại không phát hiện ra người này cũng có thể đáng yêu như vậy. Hắn trực tiếp bị Nam Cung Thần ôm lấy ngồi bên người, mà Nam Cung Thần cũng bắt đầu xử lý những chuyện tiếp theo. Chỉ là ánh mắt của những đại thần trong triều thỉnh thoảng lại dừng ở trên người Thẩm Trì, người này không phải nằm dựa vào người Nam Cung Thần thì chính là ngồi ở trong lòng Nam Cung Thần, có lúc lại ghé vào vai hắn. Nếu không lại sai Lưu Cẩm bưng đồ ăn tới, một bên tự mình ăn một bên lại đút cho Nam Cung Thần. Hoặc là làm trò trước mặt bọn họ, ngồi ở trên đùi Nam Cung Thần, cố ý trêu chọc hắn. Nam Cung Thần liếc mắt cảnh cáo mấy lần, hắn đều làm lơ không thấy. Cuối cùng Nam Cung Thần không thể làm gì thở dài một hơi, “Hôm nay dừng ở đây thôi, nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày này mọi người nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Vừa vặn có thể hầu hạ Trì Trì thật tốt.

“Tạ bệ hạ! Cung tiễn bệ hạ!” Yến tiệc phong ba cũng cứ như vậy kết thúc, Thái Hậu sau khi tỉnh lại tinh thần lúc tốt lúc xấu. Cả đời cao ngạo cuối cùng cứ vậy trở thành kẻ điên. Về phần những người từng được Thái Hậu dưỡng bên cạnh, mỗi người đều được phát cho không ít vàng bạc lần lượt rời khỏi cung.

Thậm chí những phi tần trong hậu cung của Nam Cung Thần, cũng đều được đưa ra khỏi cung. Nam Cung Thần cũng tuyên cáo với cả thiên hạ, bản thân chưa từng lâm hạnh qua bất kì một người nào, nếu có người bởi vì thân phận của các nàng mà làm khó các nàng, đến lúc đó các nàng có thể tìm tới hoàng cung, hơn nữa cũng sẽ chuẩn bị không ít đồ vật phong phú cho từng người, đủ cho các nàng sinh sống cả đời.

“Thần, ngươi..... ngươi đã quyết định từ khi nào?” Thẩm Trì vốn dĩ cũng đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng hắn căn bản còn chưa kịp mở miệng thì Nam Cung Thần đã chiêu cáo thiên hạ.

“Ta đã quyết định vào thời khắc ta biết mình yêu Trì Trì.”

Cái đáp án này thực sự làm Thẩm Trì thích, cho nên không chỉ có mình bản thân hắn nỗ lực. Hơn nữa còn chiêu cáo với cả thiên hạ khôi phục lại thân phận ban đầu của hắn, cũng huỷ bỏ tam cung lục viện, từ nay hậu cung của Nam Cung Thần thật sự chỉ có một mình Thẩm Trì.

Nói cách khác..... Thẩm Trì đối với chuyện này, rất vui mừng cũng thấy ưu sầu. Nam Cung Triệt không chờ tới lúc Nam Cung Thần hạ chỉ xử tử thì đã chết ở trong ngục giam.

Vẫn giống như thời điểm trước khi chết, hắn ngồi ngay ngắn tư thái thập phần tự phụ, trên mặt không có nửa phần biểu tình, nhưng cũng không hề có một chút thống khổ. Cái tư thái kia mang tới cho người khác cảm giác hắn đã thật sự được ngồi ở vị trí mà mình muốn.

“Nắm lông nhỏ, mày có thể xác định được hắn chết hay chưa không?” Thẩm Trì sợ hắn chơi trò chết giả.

Nếu hắn thật sự chưa chết, Thẩm Trì không ngại tới cho một kiếm.

Nắm lông nhỏ kiểm tra dấu hiệu sinh mệnh của Nam Cung Triệt, “Ký chủ đại nhân yên tâm đi, đã thật sự chết, không phải chết giả.” Thẩm Trì nhướng mày ồ một tiếng.

Nắm lông nhỏ làm sao lại cảm thấy trong ngữ khí này có chút tiếc nuối? Nó hoài nghi nếu không phải Nam Cung Thần đang bên cạnh có phải hắn định sẽ cho người ta thêm một đao nữa hay không.

Tưởng tượng đến khả năng này, nắm lông nhỏ liền yên lặng ôm chặt lấy cái đuôi nhỏ của chính mình. Quá tàn bạo! Nó nên kẹp chặt “cái đuôi nhỏ”! Tuyệt đối không thể bị bắt được nhược điểm nho nhỏ!

Bằng không cái hình ảnh đó.....

Nắm lông nhỏ thử tưởng tượng một chút, ô ô, quá tàn bạo!

Một nắm lông nhỏ, sẽ biến thành vô số nắm lông nhỏ khác.

Nó có phải nên thừa dịp đi tìm bùa hộ mệnh hay ôm một cái đùi lớn trước khi quá muộn hay không?

Nắm lông nhỏ thầm ghi nhớ. Thẩm Trì không quá để ý tới diễn biến tâm lý của tiểu nắm lông, dù sao cũng chỉ là hệ thống số liệu dùng hai tay tóm được, thậm chí còn không phải thực thể, không đáng để hắn để ý.

“Trở về thôi.” Thần ừ một tiếng, trực tiếp ôm Thẩm Trì lên, do hắn không thích xỏ giày. Tiểu tử Thẩm Trì ngoan ngoãn, nếu hắn thích xỏ giày thì làm sao hắn có thể tìm cớ để Nam Cung Thần ôm? Hơn nữa, nếu phải đi bộ, tuyệt đối không thể đứng dậy đi! Đối với tâm tư nhỏ này của Thẩm Trì, Nam Cung Thần nhìn thấu nhưng không nói ra, dù sao cũng là vết xẹo cũ. Nhìn như tiểu bạch thỏ nhưng kỳ thật dưới lớp da này lại chính là một lão hồ ly phúc hắc.

Nam Cung Triệt muốn làm hoàng đế như vậy, kết quả đến khi chết một cái thân phận cũng không có, thật đáng buồn. Chỉ là không đáng nhận được sự thương cảm. Thần cũng coi như khổ tận cam lai mới báo được thù của mình, còn được một phu nhận thơm tho mềm mại. Nam Cung Thần đại ý muốn cho Thẩm Trì lên làm Hoàng Hậu của hắn, nhưng lại bị Thẩm Trì cự tuyệt.

“Vì sao?”

Thẩm Trì nép ở trong lòng ngực của Nam Cung Thần, đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc đen như mực của Nam Cung Thần thưởng thức, “Làm Hoàng Hậu quá mệt mỏi, quy củ cũng nhiều, vẫn là như bây giờ tốt hơn.”

Nói rất đúng, Trì Trì từ khi nào lại giống với những cái quy củ kia. Nam Cung Thần rất ôn nhu, cũng đặc biệt sủng Thẩm Trì, nếu khiến hắn phải quy quy củ củ, đó thật đúng là...... viển vông. Hắn cau mày, “Bệ hạ, ngươi vì sao lại muốn cho ta làm Hoàng Hậu.”

Nam Cung Thần bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Thẩm Trì, có chút dùng sức, ánh mắt cũng trở nên đặc biệt nghiêm túc mà thâm tình, “Hoàng Hậu là chính thê, ta muốn Trì Trì là chính thê của ta.”

“Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.”

“Dùng giang sơn vạn dặm làm sính, dùng thiên hạ muôn dân làm lễ, có nhật nguyệt sao trời chứng giám, ta Nam Cung Thần thành tâm thành ý cầu lấy Thẩm Trì làm chính thê một đời.”

“Nếu ngày nào đó ta có thay lòng đổi dạ với Thẩm Trì thì vạn dặm giang sơn khuynh đảo đổi họ khác, chết trong miệng muôn dân thiên hạ, thối rữa dưới nhật nguyệt sao trời, vĩnh viễn không được chết già.” Nam Cung Thần quá mức thâm tình, thế nên hắn đã đáp ứng, bên tai đều là những lời thổ lộ cầu hắn làm thê của người này.

Hắn vậy mà đã động tâm!

Thẩm Trì phản ứng lại, gương mặt ửng đỏ, “Khụ..... cái lời thề này một chút cũng không độc!” Thẩm Trì hiểu rõ hơn ai hết, lời thề là thứ không có giá trị nhất, nhưng hắn vẫn không thể kìm chế được cảm động đối với những lời của Nam Cung Thần, và cả ánh mắt khiến hắn cảm động.