Chương 5: Bạch nguyệt quang thế thân lại xuất tường ( 5 )

Ban đêm, Cố Hàn Tư vẫn là cho người hầu tra thuốc cho Thẩm Trì rồi mới đi ngủ.

Chỉ là nửa đêm đột nhiên có người gõ cửa.

Cố Hàn Tư đứng dậy, mới vừa mở cửa phòng ra, liền thấy Thẩm Trì một bộ dáng chưa hạ sốt trong tay ôm gối, đi chân trần đứng ở cửa.

Thẩm Trì tóc có chút dài, thoáng che một phần lỗ tai, là màu nâu trà, vốn là dáng người nhỏ xinh, hiện tại càng ỷ vào hắn mềm mềm mại mại đáng yêu.

Hắn nửa người trên mặc một cái áo trắng dài đến đùi, bắp đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài, trên đùi còn có dấu vết của Cố Hàn Tư lưu lại.

Yết hầu Cố Hàn Tư không tự chủ trượt lên xuống, trong đầu lại nhớ đến một số hình ảnh khi hắn mất khống chế.

Thẩm Trì dường như bị sốt đến mơ hồ, vòng qua gối thật cẩn thận túm túm góc áo Cố Hàn Tư.

Âm thanh của Thẩm Trì mang theo giọng mũi, “Tôi…… Tôi có thể ngủ cùng anh không?” Ngẩng đầu mấp máy môi, đáy mắt lóe lệ quang.

Thẩm Trì bởi vì phát sốt gương mặt khóe mắt đều hơi nhiễm chút phiếm hồng, toàn bộ lộ ra cảm giác nhu nhược đáng thương.

Cố Hàn Tư đôi mắt chợt lóe mang theo chút rung động, ma xui quỷ khiến hắn gật đầu đáp ứng.

Cùng Thẩm Trì đối mặt như vậy, khiến hắn có chút cuồng loạn tức giận.

Cố Hàn Tư nghi hoặc người này vì cái gì đột nhiên ngoan như vậy, giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng kêu mềm mại: “Thần ca ca……”

Thẩm Trì túm góc áo Cố Hàn Tư tay nắm thật chặt, sợ Cố Hàn Tư gạt tay cậu ra.

“Em biết em là thế thân của hắn, em sẽ…… khụ khụ…… ngoan ngoãn nghe lời……”

“Em…… em ngủ một mình…… em sợ……”

Cố Hàn Tư vừa mới có chút rung động trong nháy mắt đã bị một câu nói đánh tan, nghe được cái xưng hô kia liền cảm thấy bực bội.

Cố Hàn Tư vẫn giơ tay chạm một chút vào trán Thẩm Trì, thấy một chút không có dấu hiệu hạ sốt, sợ là đã phải sốt đến mơ hồ.

Cố Hàn Tư nhíu mày, trong lòng bực bội, trực tiếp xoay người trở về phòng nằm xuống, rất có ý vị giận dỗi.

Cố Hàn Tư cho rằng Thẩm Trì sẽ rời đi, kết quả nghe được âm thanh nhỏ giọng nức nở ngoài cửa, vốn hắn đang bực bội trong người, tiếng nức nở của Thẩm Trì càng khiến hắn hoảng loạn trong lòng.

Hắn trực tiếp đi xuống giường, đem cái người đang sốt đến hồ đồ trực tiếp một phát bế lên ném vào trên giường của chính mình, “Lại khóc, tôi liền đem cậu ném ra ngoài!”

Thẩm Trì lập tức im lặng, thân mình co lại, mắt hạnh tròn tròn, nước mắt đang rơi ồ ồ trên mặt như là bị khống chế lại tự do, đọng ở hốc mắt một giọt cũng không có rơi xuống.

Cố Hàn Tư thở dài, là hắn đem người ta lăn lộn thành như vậy.

“Ngủ.”

Cố Hàn Tư đưa lưng về phía Thẩm Trì, cố tình cùng cậu bảo trì khoảng cách.

Ngay lúc vừa nằm xuống hắn liền thấy hối hận, hắn nên đem cái người này ném ra ngoài.

Hắn nghĩ miên man, sau lưng lại dán tới một cục tròn nóng như lửa, thật nóng, Cố Hàn Tư giữa mày theo bản năng nhíu lại, đây là nóng bao nhiêu độ?

“Thần ca ca ~ ôm em một chút được không? Em khó chịu……”

“Em sẽ không hy vọng cái gì xa vời……”

Thẩm Trì giọng nói mang theo mềm yếu làm nũng, chỉ có sự nhu nhu nhược nhược, lại gãi đúng chỗ ngứa khiến người nổi lên đau lòng, yêu thương.

“……”

Cố Hàn Tư trực tiếp xoay người giữ cằm y, ánh mắt u ám, “Thẩm Trì, nhìn cho rõ, tôi là Cố Hàn Tư.”

Thẩm Trì đại khái là thật sự bị sốt đến mơ hồ, lại vẫn cười ở trong l*иg ngực người nọ cọ cọ, lại mềm mại kêu một tiếng, “Tư ca ca ~”

Ngay cả hơi thở của cậu đều là nóng như lửa, còn đặc biệt dùng giọng mũi.

Cố Hàn Tư: “……”

Một người nam nhân như thế nào có thể kiều mềm thành như vậy? Không chỉ có kiều mềm, thân thể còn nhẹ muốn mạng.

Cố Hàn Thần chăm sóc em ấy như thế nào?

Mà giống như hắn bây giờ cũng tốt, không đến nỗi nào.

Sau nửa đêm người cũng chịu an phận, vẫn luôn ở trong l*иg ngực Cô Hàn Tư không có động quá. Được một hồi, người trong lòng hắn thấy bất an lại bắt đầu rúc rúc cọ cọ người hắn.

Thẩm Trì cảm giác như bị bóng đè lại nỉ non tên người khác, ủy khuất rơi lệ lên án.