Chương 4: Bạch nguyệt quang thế thân lại xuất tường ( 4 )

“Tôi chỉ là thế thân của Kỷ Ngọc!”

Thẩm Trì tựa hồ mang tất cả ủy khuất từ trước đến nay ra để phát tiết, nước mắt khuất nhục ở trong hốc mắt, thật lâu không chịu rơi xuống. Ngay cả lông mi cũng khẽ run, đều tố cáo một chút tôn nghiêm quật cường cuối cùng của Thẩm Trì.

Khoé mắt Thẩm Trì phiếm hồng, gò má ửng đỏ nóng bỏng, da cậu vốn trắng như tuyết lại tựa hồ rất non mềm, thế nhưng lại lộ ra vài phần bệnh trạng nhu nhược mỹ cảm, lại như có mấy phần giống quỷ hút máu người, cực kì yêu mị câu nhân.

Cố Hàn Tư cảm thấy người trước mắt mang đến một tia khiến hắn cảm thấy kinh diễm ngoài ý muốn, vì thế Cố Hàn Tư thành thành thật thật mà nói, “Do tôi không nghĩ ra đi tìm hắn.”

Cố Hàn Tư nói những lời này dường như lập tức chọc trúng nỗi đau của người trước mắt, Thẩm Trì bỗng nhiên né tránh tay của hắn, cuồng loạn rống giận, “Không nghĩ tìm hắn! Không nghĩ tìm hắn! Bởi vì tôi cùng hắn lớn lên giống nhau sao?”

Thẩm Trì gắt gao túm lấy cổ áo hắn mà chất vấn, như là chất vấn Cố Hàn Tư, lại như là xuyên qua mặt Cố Hàn Tư chất vấn Cố Hàn Thần.

“Thích ai thì đi tìm người đó! Cố Hàn Thần chọc anh, dựa vào cái gì muốn tới tìm tôi!”

“Tôi lại không phải……”

Thẩm Trì nói mấy chữ này xong cuối cùng không nhịn được phát tiết , nước mắt rốt cuộc không khống chế được thi nhau rơi xuống, từng giọt từng giọt giống như những viên trân châu. Cặp mắt kia tràn đầy lệ ý, toàn là thê lương khổ sở.

Giống như đem hết ánh sáng của dải ngân hà trong đôi mắt kia trút ra hết chỉ còn lại sự trống rỗng vô hồn, làm người ta cực độ đau lòng.

Thẩm Trì buông tay ra khỏi cổ áo của hắn, toàn bộ đầu đặt trên người Cố Hàn Tư: “Thế thân của hắn……”

“Cố Hàn Thần…… Em không phải thế thân…… Em không phải ô……”

Cố Hàn Tư nhíu mày, cậu ta đang xem hắn là Cố Hàn Thần?

Đáy mắt hắn trở nên âm u lập tức ngước lên, trực tiếp bóp cằm Thẩm Trì, “Thẩm Trì, nhìn cho rõ, tôi là ai?”

Thẩm Trì hai mắt đẫm lệ, cả người vô lực mất sức, như lênh đênh trên phù mộc ngoài biển sâu, tìm không thấy nửa điểm để ỷ lại.

Thẩm Trì ngăn không được bắt đầu ho khan, đầu xoay mòng mòng đau nhức, không kịp thấy rõ trước mắt người, liền trực tiếp hôn mê ở trong l*иg ngực Cố Hàn Tư.

Cố Hàn Tư lúc này mới phát hiện Thẩm Trì phát sốt, mặc dù cách một tầng âu phục, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng dị thường trên người Thẩm Trì.

Có lẽ bởi vì Thẩm Trì ở trước mặt hắn, biển lộ một mặt yếu ớt của chính mình, Cố Hàn Tư cũng không phải người tuyệt tình không có chút nhân tính, hắn kêu người gọi bác sĩ gia đình tới.

Bác sĩ gia đình nhìn Thẩm Trì một thân thâm đỏ rồi tím, gã kinh ngạc nói: “Này…… Cố Hàn Tư, cậu ra tay cũng quá độc ác rồi! Đây là muốn đem người ta lăn giường đến chết?”

Cố Hàn Tư mặt không đổi sắc, như thể đó không phải do hắn, “Như thế nào?”

Bác sĩ gia đình liếc hắn một cái, “Trừ bỏ chỗ kia bị thương” cố tình tăng thêm ngữ khí, “Do không được rửa sạch, lại thêm nhiễm lạnh, mới khiến thân thể phát sốt cộng thêm tụt huyết áp.”

“Cho nên tốt nhất một tháng này cậu đừng đυ.ng hắn.”

Khi bác sĩ gia đình nói một câu cuối còn trừng mắt liếc người nào đó một cái, kẻ có tiền thật sự là không chịu chịu trách nhiệm với người ta mà: “Đây là thuốc, nhớ tra cho cậu ta.”

Cố Hàn Tư: “……”

Bác sĩ gia đình truyền dịch, kê đơn thuốc xong liền rời đi.

Cố Hàn Tư liếc mắt nhìn người mặt đầy nước mắt, bị người kí©h thí©ɧ vài câu, liền không chịu nổi mất khống chế khiến bản thân thế này, nhưng xem ra hiện tại cũng chính hắn tự tạo phiền toái vào người.

Cố Hàn Tư nhéo nhéo giữa mày, nhìn người đang nằm trên giường, tâm phiền ý loạn rời đi.

Hắn vốn định không quan tâm, nhưng không hiểu vì sao trong đầu hắn đều là bộ dáng khóc lóc khổ sở cùng tuyệt vọng của Thẩm Trì, thế nào cũng không quên được.

Cố Hàn Tư nhéo nhéo giữa mày, lấy trong ngăn kéo ra mấy viên thuốc, đều là thuốc ổn định tinh thần.