Chương 47: (8)

Lưu Cẩm hiểu ý cười, “Nô tài rõ.”

Nam Cung Thần ừ một tiếng, “Hắn có thể dựa theo quy củ tới, hiểu không?”

Lưu Cẩm ngầm hiểu, “Nô tài đã biết.”

Nam Cung Thần đã sớm biết sẽ có ngày này, cho nên trong ba năm Nam Cung Thần âm thầm cho người tìm một phương thức bí mật.

Chính là vì ngày này.

Chỉ là loại đồ này, thời gian sử dụng dài sẽ tổn thương thân thể, hiện giờ hắn cùng Trì Trì sớm đã thật sự là phu phu, cho nên Hương Uyển điện không cần loại đồ này.

Thời điểm chính thức lật thẻ bài.

Lưu Cẩm biết tâm tư của Nam Cung Thần, cho nên đã tính toán tốt thẻ đầu tiên lật sẽ để Nam Cung Thần tới chỗ Thẩm Trì.

Chẳng qua nói như vậy, nhưng phỏng chừng là giấu không được.

Nam Cung Thần mặt mày lộ ra ý cười, không biết thời điểm Trì Trì biết thân phận của hắn, thì sẽ có phản ứng gì đây.

Chẳng qua, chỉ cần vô cùng thú vị là được.

Thẩm Trì ngày hôm sau thu dọn đồ đạc xong, sáng sớm liền trở về Thẩm gia.

Phi tần của Hoàng đế, muốn xuất cung về nhà mẹ đẻ, quả thực là điều xa xỉ.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều trường hợp ngoại lệ, nhưng ít ra Thẩm Trì có thể bảo đảm, hiện tại chỉ có mình hắn có cái đãi ngộ này.

Thẩm Trì trở về Thẩm gia, nhưng người Thẩm gia không hề có ý chào đón.

Muốn cho người Thẩm gia xem Thẩm Trì giống như phi tần trong cung mà hành lễ, thì quả thực chính là chuyện viển vông.

Nhưng Thẩm Trì cũng không để ý lắm.

Đều là tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Luôn có thời điểm bọn họ phải cầu hắn.

“Nương nương, bọn họ...”

Hương Ngưng cảm thấy không khí nơi này rất không tốt, hoàn toàn nhìn không ra phủ Thừa tướng là nhà của nương nương.

“Phụ thân đâu?”

Thẩm Trì thần sắc có chút thanh lãnh, đặc biệt là cặp mắt kia, hoàn toàn bất đồng với trước đây.

“Đuổi nàng ta ra ngoài đi!”

Thẩm Lê vênh váo tự đắc nhìn lướt qua Hương Ngưng, nàng là trong người hoàng cung, khó đảm bảo nàng ta sẽ không đi ra ngoài nói bậy cái gì.

“Nương nương, nô tỳ ở bên ngoài chờ người, chúng ta phải sớm hồi cung.”

Thẩm Trì gật đầu, rốt cuộc chỉ là một tiểu nha đầu, vạn nhất chút nữa phát sinh ra sự tình tinh phong huyết vũ gì, dọa tới tiểu nha đầu lại không tốt.

Chờ Hương Ngưng đi xa, Thẩm Lê cũng không ngụy trang nữa, “Thẩm Trì, ngươi hiện tại thật cao giá nha, ngươi đang tự xem mình là phi tần hoàng cung thật đấy à.”

Thẩm Trì lười phản bác lại nàng, chỉ nhàn nhạt cho Thẩm Lê một cái liếc mắt.

Thẩm Lê chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt Thẩm Trì như vậy, trong lúc nhất thời có chút bị dọa.

“Ngươi..... ánh mắt này của ngươi là ý gì!”

Thẩm Trì cười nhạo, “Ta chỉ hỏi phụ thân ở đâu.”

Thẩm Lê rất bất mãn.

Nói xong, nàng mới phản ứng lại tại sao mình nghe lời như vậy, thời điểm muốn nổi giận, Thẩm Trì đã rời đi.

Thẩm Lê cắn môi, tên Thẩm Trì này vì sao hôm nay không hề sợ nàng?

Thẩm Lê bắt đầu thăm dò Thẩm Trì, liền lén lút đi theo hắn.

Khi Thẩm Trì bước vào phòng thì thấy Nam Cung Triệt cũng ở đó.

Thật đúng là không hề e dè, không biết chờ đến lúc những người này biết Nam Cung Thần căn bản đang ngụy trang, sẽ có biểu tình gì đây.

“Trì Trì.” Nam Cung Triệt ôn nhu cười trước sau như một, Thẩm Trì chỉ cảm thấy nụ cười này cực kỳ dối trá.

“Vương gia.....”

“Phụ thân, người kêu ta trở về làm gì?”

Thẩm Trà Thiên rất tức giận, “Làm sao? Ta còn không thể kêu ngươi trở về?”

“Lần trước Thẩm Lê đi tìm ngươi, vì sao không gặp?"

Thẩm Trì đã đoán trước ông ta sẽ nói chuyện này, nên cũng rất tự nhiên giải thích, “Phụ thân...... ta hiện tại đã là phi tần của bệ hạ, nếu bị người khác phát hiện ta thường xuyên gặp mặt muội muội cải trang nam, khẳng định sẽ bị phát hiện.”

“Ta..... Ta chỉ là bất đắc dĩ mới làm như vậy”

Thẩm Trà Thiên tuy rằng vẫn hoài nghi, nhưng lại không tìm ra sơ hở trong lời nói của hắn.

“Trì Trì đã gặp qua bệ hạ rồi sao?”

Nam Cung Triệt đứng dậy đi tới bên người Thẩm Trì, Thẩm Trì hoảng hốt vội vàng giữ khoảng cách với gã, “Không...... Không có.”

Thẩm Trì nhìn Thẩm Trà Thiên cuống quít mở miệng, “Phụ thân, ta....... ta có thể gặp mẫu thân không?”

Thẩm Trà Thiên đương nhiên biết mẫu thân trong miệng Thẩm Trì là ai, lập tức cự tuyệt.

“Không được! Ngươi hiện tại chỉ cần nhớ kỹ, ngươi phải thay muội muội của ngươi đảm đương tốt vai trò phi tần này.”

Thẩm Trì cắn răng, “Nhưng kì hạn ba năm đã qua, bệ hạ...... sẽ lật thẻ bài, vạn nhất....”

“Đến lúc đó nhất định sẽ bị phát hiện!”

Nam Cung Triệt cười.

Thẩm Trì nghi hoặc, “Cái này..... là cái gì?”

Nam Cung Triệt ánh mắt u ám, “Đến lúc đó nếu Nam Cung Thần lật thẻ của ngươi, ngươi chỉ cần bỏ một chút vào bên trong lư hương, hắn sẽ không chạm được vào ngươi, cũng sẽ khiến hắn sinh ra ảo giác đang cùng ngươi hoan ái.”

Thẩm Trì âm thầm chậc một tiếng, vậy mà còn có loại đồ tốt này?

Dáng vẻ Thẩm Trì vẫn có chút lo lắng, “Như vậy..... thật sự có thể sao?”

Ánh mắt Nam Cung Triệt ôn nhu chăm chú nhìn Thẩm Trì, “Đương nhiên có thể, cho nên Trì Trì không cần lo lắng.”

Thẩm Trà Thiên thấy Nam Cung Triệt như vậy, liền mở miệng kêu thân thể không khoẻ, để hai người bọn họ đơn độc ở chung một phòng.

Thẩm Lê ở bên ngoài ghen ghét đến phát cuồng, đồ không biết xấu hổ!

Hắn lại dám câu dẫn A Triệt!

Thẩm Lê đương nhiên muốn tiếp tục nghe lén.

“Trì Trì, ngươi ở trong cung có khỏe không?”

Thẩm Trì cố tình bảo trì một chút khoảng cách với gã, “Ừm..... Ta rất tốt.”

“Vậy..... Vương gia còn muốn ta làm cái gì sao?”

Nam Cung Triệt cười khổ, “Trì Trì ngươi hiểu lầm ta rồi, ta chỉ cảm thấy chúng ta đã lâu như vậy không gặp, cho nên muốn cùng ngươi trò chuyện vui vẻ một chút.”

Ánh mắt Thẩm Trì nhìn Nam Cung Triệt có chút ủy khuất, “Vương gia, ta..... hiện tại đã là phi tần trong thâm cung, là ngươi và phụ thân đưa ta vào.”

“Cho nên bây giờ Vương gia đang muốn nói là vì bất đắc dĩ sao?”

“Chắc là Vương gia muốn nói đến cái gọi là bồi thường.”

Thẩm Trì như vậy, Nam Cung Triệt lại cảm thấy có chút kinh diễm, đặc biệt là đôi mắt kia ướŧ áŧ đẫm lệ, giống như một cái móc câu, moi tim người ta ra.

“Trì Trì, ta không phải có ý này.”

“Ngươi biết mà, ta yêu ngươi.”

Thẩm Trì cười khổ, "Nam Cung Triệt, ta không phải kẻ ngốc!”

Một tên tra nam trêu đùa tình cảm người khác.

Nam Cung Triệt làm bộ vô lực day mi tâm, “Trì Trì, ngươi tin ta, cho ta thêm mấy tháng nữa nữa, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi cái hố lửa kia.”

”Đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.”

Thẩm Trì hơi giật mình, “Mấy...... Mấy tháng.”

“Vương gia, ngươi muốn làm gì?”

Ánh mắt Thẩm Trì lộ vẻ kích động kinh sợ.

“Trì Trì, ngươi chỉ cần giống như trước đây, tin tưởng ta. Hơn nữa ta có thể đáp ứng ngươi, ta sẽ không để bọn họ thương tổn mẫu thân ngươi.”

”Chờ ngươi lần sau trở về, sẽ có thể gặp nàng.” Nam Cung Triệt thật sự rất biết cách dỗ hắn, biết hắn để ý cái gì nhất, sẽ lấy nó ra để kiềm chế hắn.

Cho nên, hắn sao lại không cho gã toại nguyện được?

“Thật sao?”

Nam Cung Triệt thấy hắn dao động, nghiêm túc gật đầu, “Ừm, là thật.”

“Nếu Trì Trì không tin, bây giờ ta có thể dẫn ngươi đi thăm mẫu thân ngươi.”

Thẩm Trì do dự, “Nhưng mà..... phụ thân căn bản không cho ta gặp.....”

“Ta đã rất lâu chưa được gặp nàng.”

Nam Cung Triệt đi lên trước, ôn nhu vô hại, “Chỉ cần Trì Trì muốn gặp, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.”

“Hơn nữa, Trì Trì đã quên thân phận của ta rồi sao?”

Dứt lời Nam Cung Triệt không thể làm gì cười khổ một tiếng, “Nhưng không có sự đồng ý của Thừa tướng, lại dẫn ngươi tới gặp nàng, chỉ sợ lần sau Thừa tướng không cho ta đến nữa.”

“Về sau Trì Trì muốn gặp ta, sợ rằng cũng rất khó khăn.”

“Chỉ là ta sẽ rất lo lắng cho tình hình của ngươi ở trong cung.”

Sự quan tâm cùng ái mộ lưu luyến, thật sự là được Nam Cung Triệt diễn rất sinh động, sâu sắc.

Người không biết, còn cho rằng bọn họ thật sự bị đe doạ.

Nhưng đáng tiếc, hắn không phải nguyên thân.

Thẩm Trì lắc đầu, “Không sao, lần sau ta lại gặp mẫu thân”

Thẩm Trì tính toán thời gian, vội vàng mở miệng, “Ta cần phải trở về.”

Nam Cung Triệt gật đầu, “Trở về đi, chờ qua mấy tháng ta chắc chắn sẽ đưa Trì Trì về bên cạnh ta.”

Thẩm Trì chỉ cười buồn nhìn Nam Cung Triệt, sau đó đi tìm Hương Ngưng hồi cung.

Người vừa rời đi, ánh mắt ôn nhu thâm tình của Nam Cung Triệt trong giây lát chuyển thành lạnh lẽo.

“Nương nương, người ở Thẩm gia có chuyện gì không vui sao?”

Ánh mắt của Hương Ngưng rất tinh tường nha.

“Ừm”, tiểu nha đầu còn rất thông minh.

Hương Ngưng nhìn Thẩm Trì, không khỏi có chút mặt đỏ tai hồng tim đập nhanh.

Nương nương là của bệ hạ! Nương nương là của bệ hạ!

Hương Ngưng điều chỉnh lại cảm xúc nói, “Nương nương tốt như vậy, bọn họ sao lại nhẫn tâm khi dễ người.”

Thẩm Trì câu môi cười mà không nói, không sao, về sau còn chưa biết ai khi dễ ai đâu.

Sau khi Hương Ngưng rời đi, Thẩm Trì mở chiếc bình mà Nam Cung Triệt đưa cho nắm lông nhỏ ngửi, “Thế nào?”

“Không tốt lắm, bên trong trừ thành phần có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác chuyện nam nữ, còn giống như thuốc độc mãn tính làm tổn thương cơ thể.

Thẩm Trì cũng không ngạc nhiên, hắn đã sớm đoán ra được sẽ thế này.

“Cho nên cái này không thể cho tên đàn ông kia của cậu dùng, thân thể hắn vốn không tốt, thứ này dùng sẽ càng ngày càng nghiện, trở thành một loại độc mãn tính.”

Thẩm Trì không phải kẻ ngốc, hắn làm sao có thể cho Nam Cung Thần dùng?

“Vậy tìm một chỗ tiêu huỷ đi.”

Nam Cung Triệt lại muốn tính kế hắn? Hừ, vậy xem chúng ta rốt cuộc là ai chơi ai.

Ban đêm, Nam Cung Thần dựa theo mong muốn của Thái Hậu lật thẻ bài.

Lưu Cẩm hạ ám hiệu, Nam Cung Thần đương nhiên không ngoài ý muốn lật thẻ bài của Thẩm Trì.

Thẩm Trì nhận được thông báo, cũng không hề bất ngờ.

Y nếu dám lật thẻ bài của người khác, xem hắn có cho y thành hoạn quan không!

Thẩm Trì lấy cớ, không để cho người khác hầu hạ, chỉ cho bọn họ ở cửa chờ.

Phí lời, bằng không thì một thân nam nhi của hắn không giấu được nữa.

Thẩm Trì ở một chỗ đặc biệt nhàn nhã, trên cánh tay còn có thủ cung sa do lúc trước Nam Cung Thần tùy tiện dùng chu sa chấm lên.

Nhắc mới nhớ, thứ này cũng thực thần kỳ, nam tử vậy mà cũng áp dụng được, không biết là có nguyên lý gì.

Thẩm Trì rửa mặt xong, thay quần áo trở về tẩm cung của mình bọc chăn nằm chờ.

Thẩm Trì đang tự hỏi, chút nữa hắn có nên diễn một chút không? A, làm sao hắn lại mong chờ như vậy.

Lần đầu tiên Nam Cung Thần, dùng chính thân phận Hoàng đế của mình tới Hương Uyển điện, rèm giường bị người thả rơi xuống, có thể nhìn thấy bóng người nằm trên giường như ẩn như hiện.

Thậm chí trên thân ảnh kia còn có chút run rẩy, nghe được tiếng bước chân hắn, càng kinh sợ trực tiếp ngồi dậy.