Chương 46: (7)

”Đúng vậy, chủ tử chuẩn bị một chút đi ạ.”

Thẩm Trì ừ một tiếng, “Phiền công công phải đi một chuyến rồi.”

Thẩm Trì ra hiệu cho Hương Ngưng, Hương Ngưng lập tức hiểu ý, cầm một ít bạc vụn đưa cho Lưu Cẩm, “Cẩm công công, Hương Ngưng sẽ tiễn ngươi.”

Hương Ngưng cười cực kỳ đẹp, khiến Lưu Cẩm thấy hơi bất ngờ, một tiểu cung nữ đơn thuần như vậy, tương đối hiếm thấy. Nhưng Lưu Cẩm vẫn nhận bạc, gật đầu hành lễ với Thẩm Trì, “Đây là bổn phận của nô tài, đa tạ nương nương.”

Hương Ngưng vui mừng cười với Thẩm Trì, sau đó tiễn Lưu Cẩm công công ra cửa. Thẩm Trì đã sớm đoán được việc này, nên ngay từ đầu hắn đã đeo khăn che mặt. Chậc, không biết cái tên cẩu hoàng đế này lại muốn làm gì. Thẩm Trì quả thật là có chút mong chờ.

Thẩm Trì thay một bộ cung phục rồi cùng Hương Ngưng đi tới Ngự Thư Phòng. Chỉ là khi tới Ngự Thư Phòng lại không có bất kì người nào, hắn có chút nghi hoặc, mới vừa xoay người liền thấy một thân thường phục của Nam Cung Thần. Thuộc hạ của hắn - Lưu Cẩm cũng không có bên cạnh.

“Thần?”

Nam Cung Thần đi về phía Thẩm Trì, thấy dáng vẻ mờ mịt của hắn rất là đáng yêu. Y thoải mái nắm tay Thẩm Trì, “Trì Trì”

Thẩm Trì hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, vội vàng rút tay về, thậm chí còn giữ khoảng cách với hắn, “Sẽ......”

Ngay cả giọng nói cũng cố ý hạ thấp xuống, giống như thật sự sợ bị người khác phát hiện ra hai bọn họ..... Nam Cung Thần cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không tiết lộ thân phận của mình, “Không sao, sẽ không có ai tới.”

Thẩm Trì nhăn mày, “Nhưng mà..... vừa rồi Lưu Cẩm công công tới truyền ý chỉ, nói bệ hạ muốn gặp ta.....”

Ánh mắt Thẩm Trì hoảng loạn, “Thần, ngươi nói xem, có phải bệ hạ đã phát hiện ra chuyện của chúng ta hay không”.

Nam Cung Thần thấy dáng vẻ hoảng sắp khóc của Thẩm Trì, nhịn không được có chút buồn cười, gương mặt cũng lộ ra nét ôn nhu. Nhìn những giọt nước mắt đang rơi, lại đau lòng, bước tới thân mật lau cho Thẩm Trì, “Trì Trì đừng sợ, nếu bệ hạ thật sự biết, thì Lưu Cẩm đã mang theo thị vệ tới Hương Uyển điện bắt người rồi.”

“Hơn nữa, ta biết bệ hạ kêu ngươi tới để làm gì.”

Hai mắt Thẩm Trì mông lung hơi nước, đặc biệt xinh đẹp, hoàn toàn lấy lòng Nam Cung Thần, nhất là thời điểm ủy khuất, dường như có thể khiến người ta đều móc tâm can ra cho hắn.

“Thật.... Thật sao?”

Thanh âm Thẩm Trì khóc nức nở, khiến người ta đau lòng, “Ừ, là thật.”

“Tiêu Dao Vương tới tìm bệ hạ, nói là gần đây thân thể Thừa tướng không được khoẻ, muốn cho ngươi hồi phủ về thăm, bệ hạ đã đồng ý.”

Hồi phủ Thừa tướng? Đây hơn phân nửa không phải chuyện gì tốt. Thẩm Trì cau mày, “Tiêu Dao Vương...”

Nam Cung Thần rất nhạy bén, “Sao vậy? Trì Trì cũng có giao tình tốt với hắn sao?” Thẩm Trì giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thần hoảng loạn muốn giải thích, hoàn toàn không để ý tới tay của Nam Cung Thần đang làm loạn trên eo mình, “Không...... Không phải.”

“Ta..... Ta có thể giải thích.” nước mắt trong hốc mắt của Thẩm Trì giống như bị mở then cài, làm sao cũng đều không ngăn được, tùy thời tùy chỗ đều có thể khóc.

Nam Cung Thần cố ý lộ ra vẻ dò xét, “Ừ, ta đang nghe Trì Trì giải thích.”

Cung Thần đưa tay gỡ khăn che trên mặt Thẩm Trì xuống. Thẩm Trì bộ dáng có chút ủy khuất, tùy ý để Nam Cung Thần ôm lấy mình, giống như hiện tại đã không sợ bị người khác phát hiện nữa, “Chuyện này...... kỳ thật, trước kia là ta thích hắn”, Thẩm Trì thật cẩn thận quan sát sắc mặt của Nam Cung Thần.

A, đây quả thực là một tin tức lớn, Trì Trì của hắn lại từng thích Nam Cung Triệt.

Thẩm Trì thấy sắc mặt của Nam Cung Thần không tốt, lập tức tiếp tục giải thích, “Ngươi...... ngươi không được tức giận! Đó......”

“Ta hiện tại đã không còn thích hắn, hơn nữa”, Thẩm Trì gục đầu xuống, ánh mắt có chút tổn thương, “Lúc trước hắn cũng cùng bọn họ cầu ta.....”

“Hắn còn đáp ứng ta, chờ sau này hắn sẽ đền bù cho ta.”

Nam Cung Thần luôn bắt được trọng điểm, nhéo cằm Thẩm trì, ánh mắt thâm thúy, “Khụ..... Đền bù? Hắn định đền bù cho Trì Trì của ta như thế nào? Trì Trì cũng rất muốn hắn đền bù cho ngươi sao?”

Thẩm Trì gấp đến độ đuôi mắt đều phiếm hồng, nước mắt đọng trên khoé mi, muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu, cực kỳ giống bộ dáng bị Nam Cung Thần hung hăng khi dễ tối hôm qua.

“Không...... Không phải!”

“Thần, ta không cần, hiện tại ta chỉ muốn cùng ngươi ở bên nhau..... Ngươi đừng tức giận được không, ta thật sự....” bộ dáng của Thẩm Trì như lê hoa đái vũ*, thật sự khiến Nam Cung Thần đau lòng, làm sao còn có thể tức giận, chỉ có thể hôn lên đôi môi đang khóc nức nở của Thẩm Trì.

“Ô” Thẩm Trì ngây ngốc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại, thậm chí còn giống như đang treo ở trên người Nam Cung Thần, ngoan mềm đến cực hạn.

Thần chờ đến khi người rốt cuộc không còn khóc nữa, mới buông hắn ra. Thấy hắn cả người mềm nhũn không còn sức lực, liền nâng toàn bộ eo hắn lên, “Đừng khóc nữa”.

Thân thể Thẩm Trì co lại, hốc mắt hồng hồng, thật sự là làm từ nước mà. Sợ là làm từ nước cũng không xinh đẹp như vậy.

”Thần..... ngươi đừng vứt bỏ ta.”

Nam Cung Thần buồn cười, “Tiểu tử ngốc, ta nói vứt bỏ ngươi lúc nào, không phải như vậy ngươi lại khóc tiếp sao?”

“Hắn..... chạm vào ngươi rồi sao?” Thẩm Trì ngưng khóc, nghe được lời này liền đỏ bừng mặt, “Không..... không có.....”

“Hắn không thích ta.” Nam Cung Thần khẽ lau đi vệt nước mắt còn đọng trên mặt Thẩm Trì, “Trì Trì, ngươi quá đơn thuần, lòng người hiểm ác.”

Ánh mắt Thẩm Trì nhìn Nam Cung Thần rất kiên định, Nam Cung Thần cười khẽ, “Ngoan, ngày mai hồi phủ Thừa tướng, đừng để người ta khi dễ.”

Thẩm Trì chép miệng, lộ ra dáng vẻ làm nũng, “Ta sẽ không bị người khác...... khi dễ.”

Nam Cung Thần ôm Thẩm Trì, tham lam hít vào mùi hương hắn trên cơ thể hắn, “Trì Trì, làm sao bây giờ?”

Thẩm Trì nghiêng đầu nghi hoặc, Nam Cung Thần cũng không nói lời nào, chỉ là nắm tay Thẩm Trì đặt vào, khiến hắn kinh hãi lập tức rút tay về, lỗ tai đều hồng thấu, “Thần! Ngươi”

“Nơi này là Ngự Thư Phòng của bệ hạ!”

Nam Cung Thần giở trò vô lại, “Sẽ không có ai tới đây. Trì Trì, giúp ta.”

Thẩm Trì vẫn có chút kháng cự, “Không....... Không thể”

“Trì Trì ~”

Thẩm Trì bị quấn lấy không có biện pháp, “Ngươi..... Ngươi tới đó ngồi đi.”

Thẩm Trì không dám nhìn hắn, mắc cỡ đỏ mặt chỉ cái ghế dựa phía sau ngự án. Ánh mắt Nam Cung Thần đều lộ vẻ hứng thú ác ý, hôn hôn lên mặt Thẩm Trì, “Được, nghe Trì Trì.”

(Tự mình tưởng tượng) Thẩm Trì mềm nhũn ngồi ở trên đùi Nam Cung Thần, đuôi mắt đều hiện vẻ xuân sắc mị hoặc.

“Trì Trì, vất vả rồi.” Nam Cung Thần thoả mãn hôn môi Thẩm Trì, đó là nơi mà Nam Cung Thần thích nhất, đại biểu cho trân trọng tuyệt đối.

“Ta..... Ta phải đi về” Nam Cung Thần ừ một tiếng, sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch của Thẩm Trì, trên vai lại thêm một vết đỏ mới.

“Nơi này, để ta thu dọn, sẽ không bị người khác phát hiện.”

“Ta đưa ngươi về.”

Thẩm Trì dựa trên người Nam Cung Thần lắc đầu, “Không cần..... người khác chắc chắn sẽ đoán được.”

Nam Cung Thần thấy hắn kiên trì cũng không nói gì nữa, chỉ hài hước mở miệng, “Vậy Trì Trì có thể đi sao?”

Thẩm Trì xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, “Có thể!"

Nam Cung Thần cười nhẹ, Thẩm Trì liền lập tức dùng tay che lại miệng của Nam Cung Thần, “Không được cười!" Nam Cung Thần kéo tay Thẩm Trì xuống nắm trong tay, vuốt ve lòng bàn tay Thẩm Trì, Thẩm Trì thấp giọng ừ một tiếng.

Thu dọn đồ đạc xong, xác định bên ngoài Ngự Thư Phòng không có ai, mới thở dài nhẹ nhõm đeo khăn che mặt lên rời đi. Nam Cung Thần nhìn theo bóng dáng Thẩm Trì, trong lòng khó kiếm chế được vui thích. Ho nhẹ vài tiếng, đem hiện trường dọn dẹp tốt, mới gọi Lưu Cẩm đã chờ từ lâu tiến vào.

“Khụ..... Là Thái Hậu?"

Lưu Cẩm ừ một tiếng. Nam Cung Thần thu liễm lại ánh mắt vui thích, thay vào đó là sự bình tĩnh không gợn sóng, Lưu Cẩm hiểu ý, trực tiếp đi xuống. Quả thực là tới rất nhanh.

Thái Hậu đi vào Ngự Thư Phòng, quét mắt nhìn quanh một lượt, mà Nam Cung Thần ngồi trên ghế liên tục ho khan, Lưu Cẩm vội vàng kêu người mang thuốc lên, uống thuốc xong Nam Cung Thần mới giống như tìm về được chút tinh thần.

“Khụ khụ..... Mẫu..... Mẫu hậu...” Thái Hậu thấy Nam Cung Thần muốn đứng dậy, liền phất tay cho miễn lễ.

“Thân thể này của bệ hạ, đám người bên dưới rốt cuộc là đã chăm sóc thế nào?”

Nam Cung Thần vô lực dựa vào lưng ghế, “Mẫu hậu..... là nhi tử không biết tự mình bảo trọng thôi...”

“Khụ khụ khụ..... Mẫu hậu hôm nay tới đây...... Khụ...... là có việc gì?” Thái Hậu cũng thu liễm lại thần sắc quan tâm.

“Hiện giờ ba năm đã qua, việc ở hậu cung, Hoàng đế vẫn nên quan tâm một chút.”

Nam Cung Thần cười, “Mẫu hậu cũng nhìn thấy...... dáng vẻ này của nhi tử”

“Khụ khụ..... Thật sự việc ở hậu cung không được”

Nhưng Thái Hậu lại có bị mà đến, “Hoàng đế càng phải bồi bổ thân thể của mình, ai gia gọi thái y tới, trước là muốn kiểm tra thân thể của Hoàng đế một chút, nếu thật sự là không thể, vậy thì thời gian tới phải tẩm bổ nhiều hơn.” Nam Cung Thần âm thầm cười lạnh, đây là muốn cưỡng ép hắn?

Nhưng ngoài mặt Nam Cung Thần biểu hiện rất bình thường, “Khụ khụ..... Như vậy cũng tốt.”

Ngay cả người ở Thái Y Viện cũng gần như đều là người của Thái Hậu, muốn nói thế nào, đương nhiên cũng là tùy theo ý muốn của Thái Hậu.

“Hồi bẩm bệ hạ, hồi bẩm Thái Hậu, thân thể bệ hạ quả thật quá mức suy yếu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc sinh con nối dõi.” Đã sớm đoán trước được câu trả lời, vẻ mặt của Nam Cung Thần rất bình tĩnh.

“Nếu như thế, đã đến lúc người bên dưới phải chuẩn bị rồi.” dáng vẻ Nam Cung Thần nhu hoà ngoan ngoãn, diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.

“Khụ khụ..... nhi tử đã rõ.....” Thái Hậu ừ một tiếng, tỏ vẻ rất vừa lòng.

Nói thêm mấy câu, dặn dò người của Thái Y Viện chú ý thân thể Nam Cung Thần một chút, sau đó hồi cung. Chờ đến lúc người trong Ngự Thư Phòng đều rời đi, chỉ còn lại Lưu Cẩm, Nam Cung Thần liền khôi phục lại bộ dáng bình thường, vẻ mặt nhu hoà ốm yếu cũng biến mất không thấy.

“Bệ hạ, đồ vật mà trước kia đã chuẩn bị, bây giờ đã đến lúc dùng tới chưa?”

Nam Cung Thần ừ một tiếng, “Khụ.”

“Chuyện này giao cho ngươi, đừng để người khác phát hiện.”

Lưu Cẩm vâng một tiếng, “Vậy còn chỗ Lê phi nương nương?”

Nhắc đến Thẩm Trì, Nam Cung Thần ngước mắt nhìn Lưu Cẩm cười, “Còn gọi Lê phi?”

“Ngươi là người bên cạnh ta, còn không đoán được thân phận của hắn?”

-----------

Cái chỗ (tự tưởng tượng) là bà tác giả tự thêm á, không phải do tôi đâu nha mn 🤣