Chương 48: (9)

Nam Cung Thần đại khái đoán được hiện tại Thẩm Trì có biểu tình gì, mặt mày không khỏi cong cong, mang theo vài phần ý cười ôn nhu.

So với Nam Cung Triệt khi cười rộ lên, càng thêm mê người, đặc biệt là cái loại cảm giác mang theo vài phần khí lực ốm yếu này. Bộ dáng của Nam Cung Thần không phải là kiểu hung ác lạnh lẽo, mà là dáng vẻ cười lên giống như tắm mình trong gió xuân, thời điểm lạnh lẽo lại làm người ta có ảo giác như trong bông có kim.

Có thể coi là một tên điên cuồng bệnh mỹ nhân. Nam Cung Thần vốn đang đi về phía Thẩm Trì, lại thu bước chân về.

Không biết nghĩ tới cái gì, nhấc chân trực tiếp đi tới đối phía diện án thư ngồi xuống. Một bàn tay nhẹ chống huyệt thái dương, câu môi khẽ cười nhìn người phía sau màn giường. Nam Cung Thần hoàn toàn có thể cảm nhận được người bên trong có bao nhiêu kinh hoảng thất thố.

Thẩm Trì thấy người không lại đây, dường như thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại âm thầm khịt mũi. Hừ, cẩu nam nhân, đây là muốn chơi với hắn đi. Vậy hắn sẽ bồi y chơi, đêm dài đằng đẵng, không tìm ít chuyện thì không phải rất nhàm chán sao?

Tâm Tư của Nam Cung Thần, Thẩm Trì hoàn toàn có thể đoán được. Tốt thôi, như hắn mong muốn, giọng nói khẽ run kêu một tiếng, “Bệ hạ?”

Nam Cung Thần không đáp lại, chờ đến khi Thẩm Trì kêu tiếng thứ ba, Nam Cung Thần mới cố tình đè nặng giọng nói, “Ừ, vén rèm lên.”

Thẩm Trì do dự một lúc, sau đó chỉ có thể nghe lời vươn tay vén màn giường lên, đầu cúi thấp xuống, vai khẽ run lên, giống như cực kỳ sợ hãi. Ý cười trong mắt Nam Cung Thần càng đậm, sao có thể ngốc như vậy. Thẩm Trì bọc đến kín mít, chỗ nào giống thị tẩm?

“Thẩm Trì?” Thẩm Trì đứng xuống giường cách Nam Cung Thần năm bước chân, đầu cúi thấp, tóc dài rối tung, nhìn thế nào cũng đều giống như rất ủy khuất. Đôi tay Thẩm Trì bất an đan vào nhau, bộ dáng cung kính, có thể nhìn ra ý tứ khác nhau.

“Vâng.....”

Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng ở trên người Thẩm Trì, cố tình nhẹ giọng trêu chọc, “Ngươi rất sợ trẫm?”

Cơ thể Thẩm Trì khẽ run lên, dáng vẻ mím môi lộ ra vài phần quật cường, “Không..... Không sợ”

Không sợ? Trì Trì, ngươi tốt nhất nên thành thật một chút.

“Vậy ngươi cách trẫm xa như vậy làm gì? Đến gần chút.” Thẩm Trì chỉ có thể ngoan ngoãn tới gần thêm vài bước, nhưng vẫn còn một chút khoảng cách.

Trì Trì hôm nay rất thơm, dáng vẻ cũng càng thêm mềm mại, càng khiến người ta muốn khi dễ. Nam Cung Thần nắm lấy đôi tay mềm mại của Thẩm Trì, nhẹ vuốt ve lòng bàn tay. Thẩm Trì theo bản năng muốn rụt ra phía sau, nhưng vẫn cắn môi khắc chế lại.

Nam Cung Thần cảm thấy cực kì thú vị, “Tay của ái phi rất đẹp.”

Thẩm Trì càng thêm sợ hãi, “Đa..... Đa tạ bệ hạ đã khen”

Nam Cung Thần cười, “Ái phi biết đêm nay phải làm gì không?”

Thẩm Trì ngoan ngoãn gật đầu, “Ta biết.....”

Nam Cung Thần bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, “Nếu đã biết, vậy ái phi còn thất thần làm cái gì?”

Thẩm Trì cắn chặt răng, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, run rẩy vươn tay cởi ngoại bào của Nam Cung Thần. Nam Cung Thần cũng rất phối hợp, hắn muốn nhìn một chút xem Trì Trì của hắn có thể vì thân phận Hoàng đế này mà thỏa hiệp hay không.

Tự mình đội nón xanh cho mình, Nam Cung Thần chơi cũng thật nhuần nhuyễn.

Đến khi chỉ còn một kiện cuối cùng, Thẩm Trì liền lộ vẻ không muốn, thậm chí còn khóc ra tiếng. Khi dễ hơi quá đáng sao?

“Ngươi khóc cái gì?” Thẩm Trì cúi thấp đầu xuống quỳ trên mặt đất, Nam Cung Thần vẫn có thể thấy nước mắt của Thẩm Trì rơi từng giọt trên mặt đất.

“Bệ...... Bệ hạ.”

“Không thể”

“Ta..... Ta làm không được”

Nam Cung Thần cố gắng nhịn cười, “Khụ..... làm cái gì không được?”

“Bệ...... Bệ hạ..... Ta không thể thị tẩm được.”

“Mong bệ hạ đổi sang người khác, được không?”

Đây là Trì Trì muốn thẳng thắn sao?

Hắn rốt cuộc có biết điều này có nghĩa là gì hay không?

“Vì sao muốn trẫm đổi người khác? Nếu đã được trẫm lật thẻ thì đây là vinh hạnh của ngươi, người khác cầu còn cầu không được phúc phận này”

“Ngươi là người đầu tiên được thị tẩm sau khi trẫm bỏ lệnh cấm lúc.”

Thẩm Trì càng khóc lớn tiếng hơn, thanh âm mềm mại, muốn có bao nhiêu ủy khuất khổ sở liền có bấy nhiêu, “Bệ hạ..... người..... người gϊếŧ ta đi....”

“Cầu người, chỉ cần..... chỉ cần không để ta thị tẩm, người có thể gϊếŧ ta”

“Ồ? Ngươi chán ghét trẫm chạm vào như vậy sao?”

“Ngươi cho rằng trẫm thật sự không dám gϊếŧ ngươi?” Thẩm Trì chỉ quỳ trên mặt đất cầu Nam Cung Thần gϊếŧ chính mình, nhưng không nói lý do.

“Bệ hạ..... Bệ hạ đứng trên vạn người..... đương nhiên dám”

“Là ta dĩ hạ phạm thượng, cầu bệ hạ ban chết”

“Ta...... ta thật sự không thể thị tẩm”

“Tất cả đều là lỗi của ta, thỉnh bệ hạ tha cho những người khác....” Thẩm Trì nói xong, Nam Cung Thần thấy người vốn đang quỳ dưới đất, không biết từ đâu lấy ra một cây trâm nhọn, nhắm mắt dứt khoát hướng phía cổ đâm tới, cũng may Nam Cung Thần nhanh tay lẹ mắt túm được tay Thẩm Trì.

“Trì Trì!”

Thẩm Trì nghe được thanh âm này thì sửng sốt, ngơ ngác mở to mắt, quả nhiên nhìn lên liền thấy gương mặt quen thuộc kia.

Nam Cung Thần đều đã nghĩ qua hắn sẽ có biểu tình gì, nhưng lại không nghĩ tới Thẩm Trì vậy mà lại muốn chết? Thẩm Trì thấy người là Nam Cung Thần, lập tức buông lỏng tay, cây trâm cũng rơi xuống đất, “Thần.”

Giọng nói run rẩy, vẻ mặt giống như sống sót sau tai nạn, nước mắt lập tức ngăn không được rơi xuống.

“Thần!”

Nam Cung Thần cảm thấy đau lòng, ôm Thẩm Trì trấn an, “Được rồi, đừng khóc.”

Cực kì khó chịu, giống như đang muốn lấy mạng hắn.

“Là ta sai, ta không nên dọa ngươi như vậy.”

Sớm biết như vậy, thời điểm hắn bước chân vào phòng đã tiết lộ thân phận.

Nếu vừa rồi hắn chậm tay một chút, sợ là bây giờ hắn đang ôm thi thể lạnh băng của Trì Trì.

Thẩm Trì mãi mới phản ứng lại, lập tức đẩy Nam Cung Thần ra, có chút không thể tin được, “Thần..... ngươi..... ngươi không phải thị vệ sao?”

Nam Cung Thần buồn cười, “Trì Trì, ta nói với ngươi ta là thị vệ khi nào?” Thẩm Trì tựa hồ lúc này mới phát hiện ra, quả thật hắn không nói như vậy.

“Là tự ngươi cho rằng ta là thị vệ.”

Cung Thần muốn bế hắn lên, đột nhiên lại bị Thẩm Trì ngăn lại, “Chờ..... chờ một chút......”

Nam Cung Thần nghi hoặc, Thẩm Trì mím môi nghiêm túc nhìn Nam Cung Thần, dáng vẻ không tin tưởng như cũ, “Thần, ngươi...... ngươi là bệ hạ?”

Nam Cung Thần cười, “Khụ khụ..... Có muốn ta gọi người tới đây giúp ngươi kiểm chứng một chút hay không? Hử?” Thẩm Trì lập tức lắc đầu, dù sao cũng không có ai dám giả mạo Hoàng đế, đây chính là tội lớn bị chém đầu.

“Không...... Không cần.”

Thẩm Trì chống tay muốn đứng lên, kết quả bởi vì không đủ lực cho nên bị ngã ra sau. Lần này lại trực tiếp ngã vào trong lòng Nam Cung Thần, Nam Cung Thần vững vàng đỡ được Thẩm Trì, câu môi cười khẽ, “Trì Trì, ngươi muốn ở trong lòng ngực ta sao?”

Thẩm Trì cắn môi, thân mình run lên, lập tức ủy khuất khóc ra tiếng. Khiến hắn đau lòng không chịu được, “Trì Trì, sao lại khóc?”

Làm sao lại giống cái thác nước như vậy, nước mắt cứ chảy liên tục, thật khiến người ta không biết làm sao.

“Ta..... ta cứ nghĩ rằng mình sẽ chết”

“Ta........ tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa”, lại có thể khóc tới mức nấc lên như vậy?

Giống hệt một tiểu hài tử, yếu ớt vô cùng. Nam Cung Thần thay hắn lau đi nước mắt trên mặt, “Có ta ở đây, sẽ không để ngươi chết.”

“Đừng khóc, Trì Trì muốn ta đau lòng chết sao?”

Hắn còn khóc lợi hại hơn, “Ta..... sẽ..... dừng..... hức......”

Làm sao vẫn lộ ra giọng sữa của tiểu hài tử?

Nam Cung Thần ôn nhu cười, nhéo cằm Thẩm Trì trực tiếp hôn lên đôi môi quen thuộc, nuốt vào toàn bộ tiếng nấc của Thẩm Trì. Chờ đến khi Thẩm Trì sắc mặt ửng đỏ, tiếng khóc nhỏ dần mới buông người ra.

“Dừng khóc rồi sao?” Hai mắt Thẩm Trì mông lung đẫm lệ, dáng vẻ mờ mịt, giống như nai con bị lạc trong sương mù, khiến trái tim hắn rung động. Nam Cung Thần trực tiếp chặn ngang bế người lên, đi về phía giường ngủ.

Lúc này mới tri kỷ lau khô nước mắt trên mặt cho Thẩm Trì, “Ta...... Ta về sau phải xưng là bệ hạ sao?”

Người này lúc dừng khóc rõ ràng ngoan mềm hơn nhiều. Nam Cung Thần cảm thấy không có vấn đề gì cả.

“Ta muốn nghe.”

“Hoặc Trì Trì có thể gọi là phu quân” Nam Cung Thần vui vẻ trêu đùa, khiến gương mặt của Thẩm Trì đỏ bừng, “Không...... không đứng đắn.”

“Ta còn chưa.... tha thứ cho ngươi đâu!” Thẩm Trì quay người đi, một bộ dáng ta hiện tại rất tức giận. Nam Cung Thần buồn cười, Trì Trì nhà hắn lúc tức giận thật đáng yêu, một chút uy hϊếp cũng không có, ngược lại “lực sát thương” rất lợi hại.

Nam Cung Thần từ sau lưng ôm lấy Thẩm Trì, rất biết cách dỗ, nhẹ cắn vành tai nhỏ giọng nói, “Đừng tức giận, nha?”

Tai Thẩm Trì tê rần, “Thần...... Ngứa”

Nam Cung Thần cười nhẹ, tay đặt ở bên hông Thẩm Trì bắt đầu không an phận, cố ý vuốt ve khiến hắn ngứa, Thẩm Trì hoàn toàn không chống đỡ được, bị ngứa đến khó chịu, trực tiếp kéo chăn chui vào trốn. Sau khi chơi đủ, Nam Cung Thần khoá tay hắn lêи đỉиɦ đầu, ánh mắt không chút nào che giấu sắc dục, “Trì Trì, đã khuya.”

Thẩm Trì lập tức hiểu ẩn ý trong mắt Nam Cung Thần, không ngăn được khoé mắt phiếm hồng, né tránh ánh mắt của hắn, mềm mại ừ một tiếng.

“Trì Trì, thị tẩm đi.”, giọng Nam Cung Thần hơi khàn lộ ra du͙© vọиɠ mãnh liệt, quả thực khiến hắn hoàn toàn chống đỡ không được. Chỉ có thể ngoan ngoãn đưa tay cởi chiếc áo cuối cùng trên người của Nam Cung Thần. Nhưng Nam Cung Thần có chút chịu không nổi Thẩm Trì như vậy, không đợi hắn cởϊ áσ xong, đã giam hai tay Thẩm Trì lêи đỉиɦ đầu, mãnh liệt chiếm hữu hôn lên. Thẩm Trì ngoan mềm đáp lại, đêm thị tẩm đầu tiên rất dài, có rất nhiều thời gian chậm rãi lăn lộn.

“Tối hôm qua, bệ hạ lật thẻ của ai?” Nam tử y phục lỏng lẻo đang bóp chân cho Thái Hậu đáp, “Là thiên kim của Thẩm thừa tướng, Thẩm Lê- Lê phi nương nương.”