Chương 43: (4)

“Ký chủ đại nhân, tôi biết cậu tàn nhẫn, nhưng không biết cậu lại tàn nhẫn như vậy.” Người ta đều đưa kẻ khác vào chỗ chết, ký chủ đại nhân nhà nó lại giống như hận không thể đem mình lăn lộn đến chết?..... Tên này mà cũng có thể giày vò người khác đến chết à.

Nó thế nào lại quên mất, ký chủ nhà nó chính là tội phạm số một đang bị truy nã gắt gao.

Đã tê rần.

Sau khi đặt khăn ướt lên trán, cuối cùng Thẩm Trì cũng cảm thấy bớt khó chịu đi nhiều, nhưng tới ban đêm, cơn sốt của Thẩm Trì lại nặng thêm. Chóp mũi ửng hồng, hốc mắt cũng nhiễm đỏ, giống như một lớp phấn trên gương mặt, đặc biệt vui mắt.

Nam Cung Thần lại tới nơi đó, nhưng không nhìn thấy người. Đôi mắt hắn tối sầm lại, tựa hồ đoán được nguyên nhân Thẩm Trì không xuất hiện, là muốn lạt mềm buộc chặt sao? Thời điểm Nam Cung Thần chuẩn bị rời đi, hắn nhìn thấy Thẩm Trì thở hồng hộc chạy tới.

Lần này Thẩm Trì còn khoác áo choàng, tóc cũng chưa chải, có chút tán loạn, khiến hắn lộ ra vài phần hỗn độn mỹ cảm.

Sắc mặt đỏ rực giống như một quả táo, đặc biệt mê người. Thẩm Trì thấy hắn ở chỗ này, liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Vừa thở ra một hơi Thẩm Trì không nhịn được hắt xì mấy lần, chóp mũi lại càng đỏ hơn, sợ làm Nam Cung Thần lây bệnh, nhanh chóng lui ra phía sau hai bước. Nam Cung Thần che miệng nhíu mày, sinh bệnh?

“Khụ..... Ngươi đây là.... ?”

Thẩm Trì xoa xoa cái mũi không thông khí, giọng mũi rất nặng, “Vốn dĩ ngươi đang có bệnh, nếu lại bị lây thêm bệnh từ ta, sẽ không tốt.”

A, khó chịu.

Nam Cung Thần lập tức đi qua, bàn tay lạnh lẽo đặt trên trán Thẩm Trì, người phía sau liền cứng đơ thân thể, một cử động nhỏ cũng không dám, “Khụ khụ...... sao lại nóng như vậy?"

Thẩm Trì bị nghẹn mũi khó thở, khẽ nhếch miệng tìm lại tiết tấu hô hấp, ánh mắt có chút hoảng loạn không chỗ đặt lên. Nam Cung Thần giống như không nhìn thấy, chỉ lo hỏi chuyện, “Không tìm thái y sao?"

Thẩm Trì thu liễm ánh mắt, “Ta...... ta chính là một phi tần trong hậu cung bị "vứt bỏ", kêu cũng vô dụng"

Nam Cung Thần biết người trong hoàng cung a dua nịnh nọt, chưa kể người này khi tiến cung cũng dùng khăn che mặt, hắn chỉ ở rất xa liếc mắt nhìn những nữ tử bên trong, ghi nhớ thân phận của hắn. Nam Cung Thần lại lấy cớ ba năm giữ đạo hiếu, chưa bao giờ đặt chân vào hậu cung, càng miễn bàn đến người nào được sủng ái.

Muốn nói như vậy, thì chi bằng nói toàn bộ phi tần hậu cung đều là “phi tần bị vứt bỏ”.

“Ngươi có thuốc không?”

Thẩm Trì ừ một tiếng, “Có, lúc ta uống thuốc xong muốn nghỉ tạm, lại sợ ngươi sẽ tới, nên mới chạy ra đây.”

Nam Cung Thần liếc mắt nhìn, mái tóc hơi tán loạn, bộ dáng thật sự là muốn chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

“Nếu cảm nhiễm phong hàn, liền...... khụ”

Thẩm Trì nhìn Nam Cung Thần đôi mắt trong sáng thuần khiết, không chút tạp chất, trong mắt đều là thân ảnh Nam Cung Thần, dường như một khắc này hắn chỉ để ý một người là y.

“Không...... không thể khiến ngươi....” còn chưa nói xong, ý thức Thẩm Trì đột nhiên mơ hồ té xỉu, Nam Cung Thần theo bản năng đỡ được, tức khắc cảm thấy người này cả người nóng như một quả cầu lửa. Hai hàng lông mày của Nam Cung Thần nhíu chặt, vừa rồi nóng đến như vậy? Cung Thần không dám trì hoãn, trực tiếp ôm người trở về Hương Uyển điện.

Hương Ngưng nhìn thấy Nam Cung Thần ôm nương nương nhà mình trở về, còn có chút không kịp phản ứng lại, vừa rồi đứng cách xa, nàng còn tưởng là tên háo sắc nào ôm nương nương nhà nàng.

“Ngươi tên là gì?" Giọng nói Nam Cung Thần có chút lãnh, Hương Ngưng mãi lúc sau mới phản ứng lại, đến lễ tiết cũng quên mất, “Hương Ngưng.”

“Hương Ngưng.”

“Chạy nhanh đi kêu thái y tới đây, xem bệnh cho nương nương nhà ngươi.”

“Nếu có người dám từ chối, thì nói là lệnh của trẫm!”

Hương Ngưng phản ứng kịp, chạy nhanh tới Thái Y Viện kêu thái y, một giây cũng không dám trì hoãn. Nam Cung Thần đặt Thẩm Trì ở trên giường, lúc này mượn ánh sáng từ đèn dầu mới kinh ngạc phát hiện người này so với khi ở trong bóng đêm, càng thêm kinh diễm.

Mới vừa rút tay ra, đã bị Thẩm Trì xoay người lại túm lấy, hơi thở nóng bỏng phả từ lòng bàn tay lan đến toàn thân, dường như khí lạnh trên Nam Cung Thần đều bị hơi nóng này xâm chiếm. Nam Cung Thần thấy hắn khó chịu, cũng không rút tay ra, ngược lại trực tiếp ngồi ở mép giường tùy ý để hắn dựa vào. Cả người Nam Cung Thần mát lạnh, có thể giảm bớt hơi nóng trên thân thể Thẩm Trì.

Khó chịu.

Qua một hồi, thái y cũng chưa tới bái kiến, sắc mặt Nam Cung Thần đã đen tới lợi hại.

Thẩm Trì dán sát lại gần nơi mát lạnh, khiến cho Nam Cung Thần cũng cảm thấy bản thân giống như đang bị nhiễm cảm.

"Thẩm Trì?" Nam Cung Thần kêu vài tiếng, người trên giường ý thức mơ hồ, chỉ than nóng, sau đó tự mình cởϊ qυầи áo.

Cảm thấy vẫn chưa đủ, cả người đều dán sát vào nơi mát lạnh, tay hướng vào trong lần mò.

Thậm chí còn không an phận đưa tay vào áo trong của Nam Cung Thần, Nam Cung Thần kinh ngạc ho khan một tiếng, lập tức đè tay hắn lại, “Trì Trì!”

Thẩm Trì mơ mơ màng màng ngẩng đầu, trong mắt đều là lệ ý ủy khuất vì bị quát, “Nóng.”

“Khụ..... Nóng cũng không được”, kết quả Thẩm Trì thoát khỏi kiềm chế, tùy hứng lần mò bên trong áσ ɭóŧ, dán thân mình lên người hắn. Hai người tư thế ái muội mà nóng bỏng.

”Thích......”

Thẩm Trì lộ ra giọng mũi mềm mại, tựa như chiếc lông vũ khẽ quét vào trái tim Nam Cung Thần, hắn cũng không muốn đẩy người này ra, cũng không rảnh lo chuyện thái y lâu như vậy cũng chưa tới.

Hương Ngưng vẫn là...... không mời được thái y.

Còn bởi vì bản thân chạy vội quá, không cẩn thận rớt vào trong hồ, cả người đều ướt dầm dề.

Gấp đến mức nước mắt cũng rơi xuống, nghĩ muốn chạy nhanh tìm Nam Cung Thần, kết quả trở lại thấy Nam Cung Thần cùng nương nương nhà nàng ôm nhau nằm trên giường.

Hương Ngưng suýt nữa đã xông đi vào, may mắn kịp thời rút chân lại, yên lặng lui ra ngoài, còn nhân tiện đóng lại cửa tẩm điện. Bệ hạ vậy mà cùng nương nương nhà nàng nằm trên một cái giường!!!

Hương Ngưng đầu óc có chút không kịp thích ứng.

Nàng còn không kịp suy nghĩ tới vấn đề Thẩm Trì làm như thế nào, vừa rời khỏi tẩm cung, liền thấy cảnh tượng vạn năm khó gặp - bệ hạ ôm nương nương nhà nàng xuất hiện, hiện tại càng tốt, trực tiếp ngủ chung trên một cái giường.

Hương Ngưng đột nhiên hắt hơi một tiếng, chạy nhanh đi thay bộ đồ khác sau đó uống canh gừng rồi mới trở về trông coi. Sợ đến lúc đó có việc, Nam Cung Thần kêu không có người hầu hạ. Không chỉ có Hương Ngưng đầu óc không kịp thích nghi, Nam Cung Thần cũng có chút ngoài ý muốn.

Thật sự sau khi nóng đến mơ hồ Thẩm Trì vô cùng dính người, liên tục hướng vào lòng hắn co rụt lại, kéo cũng kéo không ra. Nam Cung Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể nằm xuống để y phục như vậy mà ngủ, chẳng qua y phục trên người hắn giống như vừa mới lăn lộn xong.

Người trong lòng ngực nhiệt khí cũng giảm bớt vài phần. Nam Cung Thần có chút mệt mỏi, cũng quên mất ý nghĩ phải về cung của mình, tùy ý để Thẩm Trì ôm hắn ngủ, thẳng đến giờ Mẹo(*), sát giờ phải thượng triều. Thời điểm Nam Cung Thần tỉnh dậy, liền thấy Thẩm Trì ôm chăn cuộn tròn trong góc giường, trên mặt đều là nước mắt. Một bộ dáng giống như Nam Cung Thần..... vừa làm chuyện gì xấu với hắn.

“.....”

Rốt cuộc ai mới là kẻ đầu sỏ gây tội?

“Ngươi..... ngươi.....”

Hắn ngồi dậy, nhéo giữa hai mày, “Khụ...... Ngươi yên tâm, chúng ta chưa hề làm gì.”

Kỳ lạ là, Nam Cung Thần có cảm giác như hắn đang tự đội nón xanh cho mình. Thẩm Trì nắm chặt chăn trước ngực, đôi mắt sạch sẽ chứa nước khẽ rung lên, cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ vừa thẹn vừa giận. Nam Cung Thần dựa vào mép giường, gập đầu gối, tay phải nhẹ chống huyệt Thái Dương, không ngờ lại lộ ra vài phần tà khí trái ngược với vẻ ốm yếu thường thấy, “Nam nhân.”

Người trước mặt Nam Cung Thần có vẻ đặc biệt dễ dàng chấn kinh, trợn tròn hai mắt nhìn Nam Cung Thần, “Ngươi! Ngươi! Ngươi đã biết!”

Nam Cung Thần cười nhạt, “Tối hôm qua ngươi ôm chặt như vậy, chịu đựng rất vất vả” ánh mắt hắn rơi xuống nơi nào đó trên thân thể Thẩm Trì, ý tứ rất rõ ràng.

Vẻ mặt hoảng hốt của Thẩm Trì đặc biệt đáng yêu, nước mắt không nhịn được rơi xuống từng giọt một.

“Ngươi...... Ta....." Cung Thần cảm thấy nếu hắn còn tiếp tục trêu chọc, sợ rằng cậu ta có thể sẽ tự đâm đầu vào chăn mà chết, “Khụ khụ..... ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác.”

Thẩm Trì ủy khuất nhìn Nam Cung Thần, “Ngươi...... ngươi cố ý?” Nam Cung Thần vẻ mặt dịu dàng, duỗi tay nhẹ lau nước mắt cho Thẩm Trì, Thẩm Trì co rụt người một chút, sau đó mím môi im lặng nhìn người này.

“Nhìn ngươi sợ thành cái dạng này, rất thú vị.” Thẩm Trì xấu hổ trừng mắt nhìn Nam Cung Thần, cực kỳ giống mèo con tức giận giương nanh múa vuốt, một chút nguy hiểm cũng không có.

“Ta..... ta không để ý tới ngươi nữa!”

Nam Cung Thần che miệng ho nhẹ vài tiếng, Thẩm Trì nhíu mày nghiêng người nhìn hắn, mùi thuốc nhẹ nhàng lướt qua mũi, khiến trái tim Nam Cung Thần xao động. Ngước lên liền bắt gặp đôi mắt như dải ngân hà lộng lẫy kia của Thẩm Trì, giống như những viên đá nhỏ làm khuấy động mặt hồ tĩnh lặng, làm cho tâm tình hắn nổi lên từng gợn sóng. Sắc mặt trong nháy mắt bị mất tự nhiên, không khỏi ho khan lợi hại hơn. Thẩm Trì thấy mặt hắn đỏ lên, hoảng loạn dùng lòng bàn tay áp lên trán Nam Cung Thần thử nhiệt độ, “Ừm.....?”

Thẩm Trì đang cúi đầu xuống thì đúng lúc Nam Cung Thần ngẩng đầu lên, hai người chạm vào nhau mà không hề báo trước.

Đôi môi Thẩm Trì mềm ấm dừng ngay trên chóp mũi của Nam Cung Thần, hai người gần như đồng thời cứng đờ người, đến hô hấp cũng quên mất. Thẩm Trì phản ứng lại trước, kinh hoảng vội vàng lui nhanh ra phía sau, đưa lưng về phía Nam Cung Thần không dám nhìn hắn, nhưng lại lộ ra cần cổ đã đỏ thấu một mảnh, hoàn toàn để lộ tâm tư của chủ nhân. Dường như đều có thể nghe thấy nhịp tim đập loạn của đối phương.

Nam Cung Thần cũng không nghĩ tới sẽ có chuyện như thế, chóp mũi còn lưu lại xúc cảm mềm mại của Thẩm Trì, nhanh chóng lan đến nơi mềm mại nhất trong trái tim, rốt cuộc cũng không cách nào bình tĩnh được.

“Khụ khụ...”

“Ta cần phải trở về.”

Thẩm Trì rũ mắt, không dám xoay người lại nhìn Nam Cung Thần, chỉ thấp giọng ừ một tiếng.

“Ngươi...... ngươi rời đi nhớ để ý một chút, có khả năng..... sẽ bị người khác phát hiện.”