Chương 44: (5)

Nam Cung Thần đột nhiên dừng chân xoay người lại, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào Thẩm Trì, “Trì Trì.”

“Ngươi đã gặp qua bệ hạ chưa?" câu Trì Trì kia cực kì trầm thấp ôn nhu, xen lẫn vài phần từ tính, giống như đang thủ thỉ vào tai hắn. Khiến Thẩm Trì ở trên giường nhìn y đến thất thần, nói cái gì cũng đều không nghe thấy.

Nam Cung Thần thấy Thẩm Trì ngẩn người, cũng không nói gì đi tới gần hắn, hắn mới hồi phục lại tinh thần, gương mặt tức khắc ửng đỏ, màu đỏ xinh đẹp lan từ vành tai vào bên trong cổ áo, cực kỳ mê người.

Thẩm Trì không được tự nhiên xoa vành tai của mình, “Ngươi..... ngươi vừa mới nói cái gì?”

Nam Cung Thần cười, “Ta nói, ngươi đã gặp qua bệ hạ rồi sao?”

Thẩm Trì không dám ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thần, “Hôm ta tiến cung có gặp qua.......”

Nam Cung Thần nhíu mày, vậy tại sao hắn lại không nhận ra mình?

Nguyên thân đương nhiên không nhận ra Nam Cung Thần, khi ấy nguyên chủ tiến cung với tâm tư kín đáo, là tiến cung thay muội muội của mình, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị lộ tẩy, cho nên hắn đeo khăn che mặt đứng ở vị trí góc khuất nhất vì sợ người khác chú ý. Lúc ấy hắn chột dạ, lại càng thêm hoảng loạn, chỉ ở trong lòng thầm cầu nguyện Nam Cung Thần không chú ý tới hắn, dĩ nhiên hắn không có khả năng ngẩng đầu lên nhìn y.

Vì vậy, không nhận ra cũng là bình thường.

“Ngươi...... Ngươi hiện tại cũng biết...”

“Ta là nam tử, kỳ thật là ta thay thế muội muội ta tiến cung.....”

“Sợ bị người khác phát hiện, ta căn bản không dám nói chuyện cùng ai, làm sao còn dám nhìn bệ hạ.”

Ngữ khí Thẩm Trì bất lực cô đơn, giống như lại nghĩ tới cái gì, trực tiếp ngẩng đầu theo bản năng bắt lấy tay Nam Cung Thần, “Cho nên ngươi nhất định phải giữ bí mật! Bằng không phụ thân biết ta nói ra những lời này, ta...... ta sợ mẫu thân...." lệ quang trong mắt Thẩm Trì làm Nam Cung Thần động lòng thương xót, đường đường là công tử phủ Thừa tướng, vậy mà ép bản thân chịu thiệt để cầu toàn? Nhìn tính tình này của hắn, cũng quá mức mềm yếu, bị khi dễ một chút, nói một hai câu liền sợ hãi đến rơi nước mắt, sợ là trước đây ở phủ Thừa tướng, bị khi dễ cũng không ít.

Ánh mắt Nam Cung Thần nhìn xuống bàn tay mình đang bị Thẩm Trì nắm lấy, Thẩm Trì nhanh chóng phản ứng lại, buông lỏng tay ra, lỗ tai lập tức đỏ một mảnh.

Không chỉ dễ dàng bị sợ hãi, còn rất dễ bị thẹn thùng.

Chỉ không biết, Thẩm Trì là đối với mình hắn như thế, hay đối mặt với bất luận kẻ nào khác cũng phản ứng như vậy.

Nhận thức được điều này, khiến trong lòng Nam Cung Thần không quá thoải mái. Rõ ràng biết có dấu hiệu nguy hiểm, nhưng Nam Cung Thần không cách nào kiềm chế bản thân ngừng nghĩ về nó.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hôm nay Thẩm Trì không phải đối với hắn, mà là đối với một tên thị vệ chân chính ôn nhu mềm mại như vậy, sự âm u trong nội tâm của Nam Cung Thần liền tăng lên. Ghen ghét.

Điên cuồng ghen ghét.

Thậm chí có một loại ý muốn đem Thẩm Trì hoàn toàn “xé nát” ở trước mặt y, nghe hắn ở dưới thân mình run rẩy, khóc lóc xin tha.....

Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong giây lát, một kẻ có thể gợi lên được sự u ám trong lòng mà y luôn che giấu rất kỹ, vậy thì y hoặc là hoàn toàn huỷ hoại hắn, đem hắn cầm tù bên người mình, hoặc là....... triệt để xoá sổ hắn.

Nhưng hiển nhiên, Nam Cung Thần càng thích...... cái phía trước hơn.

Nam Cung Thần ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng thu liễm cảm xúc trong mắt, “Khụ..... Yên tâm, ta đã bảo đảm, đương nhiên sẽ giữ lời.”

Thẩm Trì lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, “Đa tạ ngươi”

Nam Cung Thần không để ý lắm mở miệng, “Không cần...... Khụ khụ...”

Thẩm Trì có chút lo lắng nhìn hắn,

“Thần”

“Ngươi nhớ dùng dược lần trước ta đưa, hiệu quả rất tốt”

Nam Cung Thần ừ một tiếng, đi ra khỏi tẩm điện. Cảm xúc khôi phục rất nhanh, nửa nằm úp sấp trên giường, không có tâm trạng nghịch nắm lông nhỏ, “Ký chủ đại nhân, cậu tốt xấu gì cũng nên nghiêm túc một chút.”

Thẩm Trì nhướng mày, “Tao chỗ nào không nghiêm túc?”

Chỗ nào cũng đều không nghiêm túc!

Hơn nữa, cậu có biết bộ dáng hiện tại của cậu như thế nào không, đặc biệt giống kẻ đi trêu chọc người ta.

Còn không chịu trách nhiệm....

Nắm lông nhỏ cảm thấy nó nhất định phải sớm thích ứng một chút, dù sao cũng không phải lần đầu tiên thấy ký chủ nhà nó lật mặt như lật sách.

Nam Cung Thần ra khỏi tẩm điện, Hương Ngưng liền nhanh chóng đứng dậy, Nam Cung Thần gật đầu, “Khụ..... Chăm sóc nương nương nhà ngươi cho thật tốt.....”

Hương Ngưng trong lòng vui vẻ, bệ hạ quan tâm nương nương nhà nàng!

“Còn nữa..... về thân phận của trẫm, tạm thời đừng nói cho nương nương nhà ngươi biết.”

Hương Ngưng nghi hoặc, tại sao lại vậy?

Nhưng ngại với thân phận Nam Cung Thần, Hương Ngưng cũng không dám hỏi, chỉ hạ người thưa vâng.

Nam Cung Thần lại dặn dò Hương Ngưng, không được nói cho người khác hắn đã tới Hương Uyển điện, tốt nhất là coi như chưa từng nhìn thấy hắn.

Hương Ngưng không biết nguyên do, nhưng vẫn ngoan ngoãn hạ người thưa vâng.

Nam Cung Thần yên lặng không một tiếng động trở lại tẩm điện của mình, thị vệ canh giữ ở nội điện Lưu Cẩm bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, sau đó đi vào hầu hạ Nam Cung Thần dậy. Lưu Cẩm từ nhỏ đã đi theo Nam Cung Thần, có thể xem là tâm phúc duy nhất của hắn.

Chẳng qua Lưu Cẩm cũng coi như là có hai thân phận, bởi vì Thái Hậu muốn kiềm chế Nam Cung Thần, mà Lưu Cẩm chính là người được chọn tốt nhất.

Ngoài mặt, Lưu Cẩm là người của Thái Hậu, cách một khoảng thời gian sẽ báo cáo mọi chuyện về Nam Cung Thần cho Thái Hậu, khiến cho Thái Hậu hiểu rằng quân cờ này vẫn còn trong tay bà ta. Trên thực tế, Lưu Cẩm như cũ vẫn là người của Nam Cung Thần, ngược lại đem mọi hành động của Thái Hậu báo cáo cho hắn. Đối với thân phận này, Lưu Cẩm làm vô cùng tốt, cho nên với Nam Cung Thần mà nói, Lưu Cẩm đã không chỉ là nô bộc, mà càng là một người huynh đệ của hắn.

Nhưng Lưu Cẩm cũng không bao giờ vượt quá quy củ, rất rõ ràng thân phận của mình, hiểu được tâm ý của Nam Cung Thần, Lưu Cẩm cũng đã thấy rất đủ.

”Bệ hạ, đây là thuốc hôm nay.”

Lưu Cẩm mặt không biểu tình cho Nam Cung Thần một ánh mắt, liền biết đây lại là đồ Thái Hậu đưa.

Nam Cung Thần bình tĩnh đem thuốc một hơi uống cạn sạch, Lưu Cẩm liền đuổi người xuống mang chút điểm tâm ngọt tới cho Nam Cung Thần.

Mà Nam Cung Thần mượn cơ hội này, đem thuốc trong miệng phun vào trong chậu hoa bên cạnh.

"Bệ hạ, nhanh súc miệng.”

Lưu Cẩm nhíu mày lo lắng, mặc dù không nuốt vào, cũng không cách nào bảo đảm chắc chắn không có vấn đề gì.

Nam Cung Thần súc miệng, cũng không che giấu được vị đắng của thuốc trong miệng.

Mấy năm nay, Thái Hậu ở bên trong động tay chân vào thuốc của hắn cũng không phải lần một lần hai, cũng không phải mỗi lần đều có thể tìm được cơ hội nhổ ra giống như vậy.

Cho nên thân thể của Nam Cung Thần, đích xác là kém hơn so với người khác.

Nam Cung Thần súc miệng xong, người hầu xuất hiện, Lưu Cẩm liền cầm điểm tâm đưa cho Nam Cung Thần, Nam Cung Thần chỉ tượng trưng ăn một miếng, sau đó đi lâm triều.

Chỉ là khi lâm triều, cảm giác thân thể nóng lên, quả nhiên là bị lây bệnh.

Lưu Cẩm phát hiện thân thể Nam Cung Thần không khoẻ, nhanh chóng kêu thái y tới, thái y nói hắn chỉ là nhiễm phong hàn. A, thật sự là lây bệnh từ người nọ.

Thái Hậu biết được Nam Cung Thần cho truyền thái y, vội vàng sai người kêu thái y tới hỏi, nhưng khi biết Nam Cung Thần thật sự chỉ bị nhiễm phong hàn liền có chút không vui.

“Thân thể này của hắn, lại chịu đựng được sự giày vò như vậy?”

“Thái Hậu bảo trọng thân thể, bệ hạ vốn bệnh tình nguy kịch, hơn nữa có Thái Hậu thường xuyên ‘chăm sóc’, bệ hạ sớm hay muộn cũng hết cách xoay chuyển.”

Người nói chuyện quần áo không chỉnh tề để Thái Hậu nhéo chân, trấn an cảm xúc của Thái Hậu, muốn làm cho người ta yêu thích bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Đặc biệt là gương mặt kia, càng là yêu diễm.

“Ngươi thật sự rất biết nói chuyện.”

Nam tử cười như trăm vẻ đẹp phát sinh, tới gần Thái Hậu càng giống như yêu tinh, Thái Hậu nhéo vòng eo người này, mặt mày đều lộ ra phong tình, “Được ~”

Nam Cung Thần sinh bệnh, phi tần hậu cung đương nhiên là muốn tìm cơ hội biểu hiện, rốt cuộc ba năm đã qua, ai lại không muốn trở thành người đầu tiên được Nam Cung Thần lật thẻ bài chứ?

Chẳng qua Nam Cung Thần hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Sợ là những phi tần đó trang điểm kiều diễm, ở trong mắt Nam Cung Thần cũng chỉ đều là một túi da người mà thôi.

Nhưng Thẩm Trì lại càng thêm vui mừng, hai ngày liên tiếp trôi qua, hắn cũng không hề tới gặp y.

Nhưng mà cũng phải, nếu là hắn, hắn cũng sẽ không tới, dù sao thân phận bị bại lộ, chính là tội lớn.

Nếu Thẩm Trì không thể tới tìm hắn, thì hắn sẽ tự đi tìm “phi tần bị bỏ rơi” nhỏ bé của mình. Nam Cung Thần còn tìm một cái cớ cực tốt, đó là lọ thuốc mà lần trước Thẩm Trì để lại cho hắn.

Không còn bao nhiêu, vừa vặn hỏi xin thêm, cũng không có sơ hở gì.

Hơn nữa, loại thuốc này quả thực rất hiệu nghiệm.

Tới đêm, Nam Cung Thần đi tới Hương Uyển điện, Hương Ngưng nhìn thấy lập tức hiểu ý lặng yên không một tiếng động rời đi, làm bộ nàng - - không hề gặp qua Nam Cung Thần.

Ngược lại là một nha đầu thông minh.

Thẩm Trì vừa mới ngâm mình trong bồn thuốc tắm, thân thể ửng đỏ như ẩn như hiện dưới một lớp thấu sa, ngay cả gương mặt cũng có chút ửng hồng, khiến cho người ta muốn đưa tay lên nhéo, cảm thụ một chút xem có xúc cảm gì.

“Trì Trì”

Giọng nói không hề báo trước khiến Thẩm trì bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng lấy ngoại bào khoác lên người rồi mới quay đầu lại.

"Thần?"

Nam Cung Thần cười, cả người nhìn ốm yếu mười phần, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể dễ dàng thổi ngã hắn, hắn còn che miệng ho khan vài tiếng. Thẩm Trì thấy hắn như vậy, cũng không thèm nghĩ tới chuyện khác, lon ton chạy tới đỡ lưng Nam Cung Thần, “Có khỏe không?”

Thẩm Trì mới vừa ngâm qua nước thuốc, mùi thuốc trên người so với lúc bình thường nồng hơn một chút, làm cho người ta hoàn toàn không thể bỏ qua.

“Khụ khụ..... Khá.... khá tốt vẫn đi được”, Thẩm Trì đỡ Nam Cung Thần ngồi xuống giường, không ngừng chạy đi tìm thuốc đút cho Nam Cung Thần, thấy hắn hoãn lại mới thở ra một hơi. Nam Cung Thần dựa vào mép giường, ánh mắt đều dừng ở trên người Thẩm Trì, vừa rồi chỉ là hắn ngụy trang mà thôi.

“Trì Trì rất lo lắng cho ta sao?”

Thẩm Trì lập tức sửng sốt, “Không”

“Không có!”

Thậm chí bị doạ hoảng đứng dậy, lại bị Nam Cung Thần túm lấy tay kéo trở về, Thẩm Trì bị túm theo đà té vào trong ngực Nam Cung Thần, thân thể hai người gần như dán vào nhau, cách mấy lớp y phục đều có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng trên người đối phương. Đôi mắt Nam Cung Thần u ám, thậm chí còn loé lên một tia nguy hiểm không cách nào khắc chế.

“Trì Trì”

Thẩm Trì cảm nhận được yếu hầu của Nam Cung Thần đang chuyện động, hiển nhiên hắn đang cố gắng áp chế. Thẩm Trì phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy, rời xa phạm vi nguy hiểm giữa hai người, nhưng vành tai và cổ so với vừa rồi ngâm thuốc tắm còn đỏ hơn.

Nam Cung Thần chưa từng gặp qua người nào, cơ thể có thể đỏ ửng giống như nhiễm một lớp phấn như vậy.

“Thần, ngươi...... ngươi tới đây làm gì?”