Chương 41: (2)

Thẩm Trì liếc mắt đã nhìn ra, nhưng hắn ngụy trang rất giống.

Cũng may là hắn đã thấy nhiều kiểu người, trải qua quá nhiều thế giới, bằng không khả năng hắn cũng bị lừa.

Kỳ thật càng nghĩ càng thấy lạnh gáy, một tên Thái Tử bệnh tật ốm yếu, có thể bình yên vô sự ngồi vững trên ngai vàng ba năm, nhìn không giống như người không có thủ đoạn.

Cho nên tên này, không chừng là một nhân vật phúc hắc tàn nhẫn.

Thẩm Trì rũ mắt nhìn nắm lông nhỏ trong tay. A, hắn làm sao lại quên cái thứ đồ này chính là hệ thống bệnh kiều.

Đúng, là hắn nông cạn.

"Ai?"

Nam Cung Thần ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lộ ra tia sắc bén nhìn người cách đó không xa.

Tiếng khóc?

Lãnh cung đã sớm bị hủy bỏ lúc hắn đăng cơ, làm sao còn có người?

Hiện tại kêu lãnh cung, chẳng qua cũng chỉ là cái tên gọi còn lại mà thôi.

Thời điểm Nam Cung Thần đi qua, vừa lúc Thẩm Trì xoay người ngẩng đầu lên.

Đó là lần đầu tiên Nam Cung Thần nhìn thấy một đôi mắt như vậy, sáng rực rỡ ở trong đêm tối, nhưng nước mắt vẫn rơi liên tục, đẹp như viên hắc diện thạch (*).

(*) hắc diện thạch: hay còn gọi là đá vỏ chai, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ.

“A..... Ngươi là ai?”

Nam Cung Thần chỉ thấy qua nguyên chủ một lần, hơn nữa ấn tượng cũng dừng lại ở vết sẹo trên gương mặt của hắn.

Thẩm Trì hiện tại đang che mặt, Nam Cung Thần đương nhiên không nhận ra hắn.

“Ngươi..... Ngươi là ai?"

Giọng nói của Thẩm Trì đặc biệt dễ nghe, mềm mại dễ chịu, nguyên chủ cho tới nay đều đè giọng nói xuống bởi vì sợ bản thân bị lộ thân phận, thời gian lâu dần cũng có thể lấy giả đánh tráo.

Nam Cung Thần nhíu mày, hắn không biết y?

“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

Thẩm Trì đứng dậy, đôi mắt đầy thủy quang đang dao động nhìn Nam Cung Thần, khóe mắt vẫn còn nước, mở miệng giọng nói còn mang theo chút run rẩy, “Thẩm..... Thẩm Trì."

Nam Cung Thần nhanh chóng hồi tưởng, một thân phục sức này không có khả năng là cung nữ, vậy chỉ có thể là phi tần hậu cung.

Nhưng Nam Cung Thần từ trước đến nay nếu đã gặp qua thì sẽ không bao giờ quên được. Thẩm Trì sao?

Hắn lại không nhớ trong hậu cung có người tên Thẩm Trì.

Thẩm...

Thẩm Lê? Đương nhiên là do Thẩm Trì cố ý nói ra. Không biết có phải Nam Cung Thần ngụy trang hay không, nếu thật sự là ngụy trang vậy có nghĩa Nam Cung Thần là người có tính cảnh giác cao, nếu bản thân hắn không chủ động để lộ thân phận của mình, chỉ sợ là ngày nào đó hắn chết như thế nào cũng không biết.

Còn nếu không phải đang giả vờ, đây cũng là tội khi quân.

Còn không bằng trực tiếp thành thật để lộ thân phận.

Đại khái ý tứ chính là, ta đã chủ động để lộ thân phận. Sau đó tìm cơ hội lộ ra một vài lý do “khó xử” của bản thân.

Làm như vậy, cho dù một ngày nào đó thân phận của hắn bị vạch trần, hắn cũng có thể tự bảo vệ được mình.

Hoàng Đế kiêng kị nhất là người bên gối tính kế mình.

Chẳng qua hắn cũng chỉ tính kế làm sao để lăn giường với y, không biết đến lúc đó có bị ngũ mã phanh thây hay không?

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.

Nắm lông nhỏ:

“....”

Cho nên ký chủ đại nhân, cậu hiện tại đã muốn ngủ cùng đối tượng công lược tới như vậy rồi sao?

Có phải có chút quá tùy tiện rồi hay không?

“Ngươi là phi tần hậu cung?” Toàn bộ quá trình Thẩm Trì trừ việc ngoái đầu lại nhìn, thì hắn cũng chưa thấy Nam Cung Thần trông như thế nào ngoài cặp mắt chứa ánh nước và mang theo vài phần nhút nhát, càng giống đang trong trạng thái khẩn trương đề phòng. Thẩm Trì ngước mắt nhìn, có chút kinh ngạc, “Ngươi...... ngươi làm sao biết?"

Sau đó lại nhanh chóng gục đầu xuống, “Ngươi là thị vệ sao?”

Thậm chí không hề cho Nam Cung Thần cơ hội nói ra thân phận của mình, đã tự đưa ra giả thiết.

Chủ yếu là do Nam Cung Thần mặc một thân thường phục, không có nửa điểm giống dáng vẻ của vua, cả người đều phủ bởi bóng tối, nói hắn giống thị vệ cũng là bình thường.

Quan trọng nhất là Nam Cung Thần không thể tự mình huỷ bỏ nơi cấm như lãnh cung.

Hoặc là đúng hơn mà nói, hắn không thể để Thái Hậu biết.

Chẳng qua Nam Cung Thần cũng có tính toán của riêng mình, hắn cũng không trực tiếp trả lời hắn có phải thị vệ hay không, nếu như cậu ta cảm thấy như vậy, thì cứ để cậu ta nghĩ vậy đi.

“Ngươi ở chỗ này làm gì.....”

Thẩm Trì nghe được câu này, lập tức sợ hãi lui về phía sau, “Ngươi..... ngươi đừng nói cho người khác biết!"

Làm sao lại dễ dàng bị hoảng sợ thế này? Trông như con thỏ hắn nuôi trong tẩm điện.

“Sao ta phải nói cho người khác, ngược lại.... khụ..... ngươi không được nói với người khác là ta tới nơi này...... khụ khụ”.

Nam Cung Thần ho đến rất khó chịu, nhìn qua không giống như đang giả vờ?

Thẩm Trì mím môi, nhíu mày nhìn Nam Cung Thần, “Ngươi...... ngươi làm sao vậy?”

Nam Cung Thần đôi mắt hơi u ám, “Không có gì”

Thẩm Trì có chút lo lắng, “Ngươi...... hình như bị bệnh rất nặng.”

Thẩm Trì nhanh chóng móc ra một bình sứ nhỏ, vừa duỗi tay định đưa cho Nam Cung Thần, sau đó nghĩ đến cái gì chuyển qua đặt trên bệ đá bên cạnh.

“Cái này là đồ ta mang theo bên mình, có thể trị bệnh.”

Đôi mắt Nam Cung Thần híp lại, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Thẩm Trì lập tức hiểu ý, tựa như con thỏ nhỏ sợ hãi giải thích, “Để có thể chăm sóc bản thân thật tốt, ta mới luôn mang theo bên người.”

Hắn rất đáng sợ sao?

Nam Cung Thần thu lại vài phần đề phòng, “Ta..... khụ...... Ta không phải có ý này.”

Thẩm Trì ngước mắt nhìn nhìn sắc trời, “Đã...... rất khuya rồi, ta cần phải trở về.”

Sau đó vòng qua Nam Cung Thần chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhưng ngay lúc đi ngang qua người Nam Cung Thần thì bị nhánh cây chìa ra từ bên cạnh móc vào quần áo, làm cho một mảng áo trên vai bị xé rách, ngay cả tấm khăn che mặt cũng bị vướng vào cành cây rớt ra.

Thẩm Trì hoàn toàn sửng sốt, mặc kệ người phía sau đang muốn mở miệng nói chuyện, vội vàng che bả vai của mình chạy nhanh rời đi.

Người vừa đi, Nam Cung Thần ho nhẹ bước tới, gỡ mảnh vải bị rách và khăn che mặt trên nhánh cây xuống.

Một mùi hương hoa lan nhàn nhạt, kết hợp với mùi thuốc, rất dễ ngửi.

Thẩm Trì sao?

Nam Cung Thần mang theo bình thuốc và khăn che mặt mà Thẩm Trì lưu lại rời đi.

“Ký chủ đại nhân, thủ đoạn này có phải có chút....... vụng về không?”

Thẩm Trì nhìn bóng dáng Nam Cung Thần trêu đùa, “Có hiệu quả là được."

“Cậu không sợ cẩu hoàng đế trị tội cậu à.”

Thẩm Trì cảm thấy rất kỳ quái, “Vì sao lại muốn trị tội tao? Tao chỉ tới lãnh cung một lần mà thôi, hơn nữa Nam Cung Thần đã huỷ bỏ lãnh cung từ lâu, cũng chỉ có thể xem là nơi bỏ hoang mà thôi. Còn nữa, so với chuyện này thì Nam Cung Thần sẽ càng không để lộ thân phận của mình”

Có thể khiến Nam Cung Thần cẩn thận như vậy, sau lưng không chừng lại ẩn giấu chuyện gì đó.

Dù sao những chuyện này đều không liên quan đến hắn, hắn phải nghĩ xem làm sao tạo ra cơ hội lần thứ hai.

Thẩm Trì không thích có người hầu hạ, cho nên sáng sớm đã cho Hương Ngưng đi nghỉ ngơi.

Vừa rồi bày ra dáng vẻ thân thể không tốt trước mặt Nam Cung Thần, cũng không phải cố ý lừa gạt hắn.

Thân thể không tốt là giả, thường xuyên tắm nước thuốc là thật.

Bởi vì hắn rốt cuộc là nam nhân, trên người còn nhiều vết sẹo trước kia bị khi dễ.

Thẩm gia để phòng ngừa vạn nhất, dặn dò nguyên thân nhớ tắm thuốc mà bọn họ chu cấp.

Muốn tẩy sạch những vết sẹo trên người hắn, thậm chí muốn cho hắn nhìn nhu nhược một chút, càng dễ dàng lừa gạt.

Hiện giờ những vết sẹo trên người hắn thật sự đã mờ đi không ít, nhưng cũng để lại một số di chứng.

Ví dụ như bởi vì tắm nước thuốc, khiến cho da thịt hắn so với người thường càng yếu ớt hơn, cũng rất dễ sinh bệnh, càng không chịu nổi lạnh.

Nhẹ nhàng véo một chút, cũng rất dễ lưu lại vết nhéo.

Thật cẩn thận mà yêu quý thân thể mình.

Không có biện pháp khác, ai bảo mẹ của nguyên thân đang nằm trong tay người ta chứ, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Thẩm Trì thay quần áo, sau đó đi nghỉ ngơi.

Chờ đến buổi tối ngày hôm sau, Thẩm Trì quay trở lại địa điểm tối hôm qua, đang cúi đầu tìm kiếm gì đó.

Nam Cung Thần sau khi trở về, đưa bình thuốc sai người đi kiểm tra, không có bất luận vấn đề gì, thật sự chỉ là thuốc chữa bệnh.

Hơn nữa hắn xác định, Thẩm Trì chính là Hương Uyển điện Thẩm Lê.

Chỉ là rất kỳ quái, tên Thẩm Trì này, nếu hắn nhớ không nhầm, thì là con trai của...... Thẩm thừa tướng.

Nam Cung Thần trong đầu cơ hồ có một suy đoán rất lớn gan, nếu là sự thật, Thẩm thừa tướng thật đúng là không sợ chết, vậy mà còn dám dùng thủ đoạn đổi trắng thay đen, để một tên nam nhân tiến cung làm phi?

Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của hắn.

Hắn thậm chí hoài nghi tối hôm qua, là Thẩm Trì cố ý ở nơi đó chờ mình.

Dụng tâm kín đáo.

Cho nên Nam Cung Thần muốn nhìn xem, Thẩm thừa tướng để con trai làm phi tần, rốt cuộc là đang đánh chủ ý gì.

Đêm nay Nam Cung Thần cố ý tới, quả nhiên thấy Thẩm Trì.

“Khụ......ngươi đang tìm cái này sao?"

Thẩm Trì nghe được thanh âm, gần như là sợ tới mức hướng tới phía sau cột đá trốn, xác định chỉ có mình Nam Cung Thần, mới đi ra.

“Chỉ có một mình ta.”

Thẩm Trì nhẹ nhõm thở ra một hơi, lúc này mới nhìn khăn che mặt trên tay Nam Cung Thần, cũng không để ý chuyện khác, nhấc tà váy chạy chậm qua, cầm khăn che mặt trong tay Nam Cung Thần lên, như nâng trân bảo.

“Ta còn tưởng rằng đã đánh mất nó....”

Mùi thuốc trên người Thẩm Trì dường như càng nồng đậm hơn, trên mặt cũng không có khăn che, làm lộ ra gương mặt sạch sẽ non mềm, khiến cho ánh mắt người đối diện hiện lên một tia kinh diễm. Nghe được tiếng Nam Cung Thần ho nhẹ, Thẩm Trì lập tức phản ứng lại, khoảng cách của hai người quá gần, nhanh chóng lui ra phía sau mấy bước, “Xin lỗi..... ta..... ta không để ý.”

Vẻ mặt của Nam Cung Thần đã nhu hòa hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ thăm dò, tựa hồ muốn tìm ra sở hở trên người hắn.

Trên mặt hắn đáng lẽ phải có một vết sẹo mới đúng.

Thân phận là giả, vậy bộ dáng cũng là giả sao?

“Đa tạ...”

Thẩm Trì cảm kích nhìn Nam Cung Thần.

Nam Cung Thần ôn nhuận cười, “Đối với ngươi rất quan trọng sao?”

Thẩm Trì do dự một chút, mới ừ một tiếng, “Là mẫu thân để lại cho ta.”

Nắm lông nhỏ:

“...”

Rõ ràng là chính cậu tùy tiện tìm!

Ánh mắt Thẩm Trì đặc biệt ôn nhu nâng niu, hoàn mỹ đến tìm không thấy một tia sơ hở.

Mặc dù cả người đều bị bao trùm trong bóng tối, cũng không cách nào che đi ánh sáng trong đôi mắt kia.

”Tối hôm qua dược ngươi cho ta, rất hữu dụng, đa tạ.”

Thẩm Trì lúc này mới quay đầu nhìn Nam Cung Thần, “Không cần cảm tạ.....”

Trong mắt Thẩm Trì toát ra vẻ bi thương, cũng là sự thật.

Không khỏi làm người ta hoài nghi, mẫu thân hắn...

“Khụ...... mẫu thân ngươi....”