Chương 40: Hoàng hậu là bánh bao nhỏ mềm mại hay khóc nhè (1)

Hương Ngưng cũng rất thành thật dạ một tiếng, trước kia nương nương quả thật là thường xuyên lén lút gặp "ca ca" của mình.

Thẩm Trì nghịch tóc mái bên tai, "Ngươi đi ra nói với hắn, không có lệnh không được phép gặp mặt."

Hương Ngưng vâng một tiếng, ngoan ngoãn lui xuống.

Nói tới nguyên thân cũng thật thảm, quan hệ giữa hắn và Thẩm Lê không tốt, Thẩm Lê này chính là muội muội của nguyên thân.

Nàng ta cùng Thẩm Trì lớn lên có chút giống nhau, dù sao cũng là huynh muội, chẳng qua chỉ là khác mẫu thân mà thôi.

Mẫu thân của Thẩm Trì là ca cơ nổi danh, tuyệt diễm vô song, đã từng rất nổi một thời, sau đó được thừa tướng Thẩm Trà Thiên coi trọng, chuộc thân mang về Thẩm gia, sau đó sinh ra Thẩm Trì.

Nhưng mẫu thân của Thẩm Trì không danh không phận. Tuy chỉ là ca cơ, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ tử thanh lâu, cho dù là bán nghệ không bán thân, cũng rất khó bảo đảm nàng thật sự trong sạch.

Cho dù Thẩm Trà Thiên biết nàng trong sạch, nhưng những người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy.

Một nàng ca cơ đương nhiên không có khả năng trở thành Thừa Tướng phu nhân, cho nên vị trí đó sau này là của mẫu thân Thẩm Lê.

Môn đăng hộ đối, ai ai cũng cực kỳ hâm mộ.

Sau đó có Thẩm Lê.

Bên ngoài Thẩm Trì và Thẩm Lê là huynh muội, nhưng chỉ cần Thẩm Trà Thiên không ở nhà, Thẩm Trì sẽ bị khinh bạc, không thể gọi mẫu thân của nàng, cũng không được phép gọi mẫu thân của hắn.

Mặc dù như vậy, Thẩm Trì cũng rất thích vị muội muội này của mình, ít nhất hắn có cái ăn mặc, cũng có chỗ để ngủ.

Thẩm Trì được mẫu thân của mình dạy dỗ rất tốt, sau khi trưởng thành hắn thừa hưởng hoàn toàn vẻ đẹp của nàng, tướng mạo càng thêm tuyệt sắc. Nhưng cố tình thiên kim Thẩm Lê của phủ Thừa tướng dung mạo lại không xuất chúng, khiến mẫu thân Thẩm Lê càng thêm căm ghét Thẩm Trì.

Vì thế Thẩm Trì bị tra tấn cũng không ít.

Thẩm Trì bị cấm không được gặp mẫu thân hắn, thời gian sau đó Thẩm Trì sống cũng không quá tốt, cho đến khi ở bữa tiệc sinh thần của Thẩm Trà Thiên, hắn gặp được một nam nhân.

Tiêu Dao Vương —— Nam Cung Triệt.

Vấn đề chính là, hai huynh muội đều thích tên nam nhân này.

Thẩm Lê không ít lần lấy chuyện này ra châm chọc Thẩm Trì, nói hắn một đại nam nhân vậy mà lại thích nam nhân.

Sau đó, Thái Tử Nam Cung Thần kế vị, phải tuyển phi, Thẩm Lê dĩ nhiên ở trong số đó.

Nhưng mọi người đều biết Thái Tử bị bất lực, căn bản không được, Thẩm Lê sao có thể chịu làm phi?

Thẩm Trà Thiên cũng cực kì sủng ái nữ nhi này, vội vàng nghĩ kế sách đổi trắng thay đen.

Quan trọng nhất là, Thẩm Trì vì một tên nam nhân khác tiến cung.

“Cho nên Tiêu Dao Vương căn bản không tiêu dao nha.”

Nắm lông nhỏ chính là một chiếc máy móc không có tình cảm, nhiệm vụ là truyền cốt truyện, nó cái gì cũng không biết.

Thẩm Trì đương nhiên cũng không cảm thấy với cái trí tuệ này của…… hệ thống có thể sử dụng được.

Rốt cuộc nó chính là tiểu sủng vật bị hắn xoa nắn, nếu như cái đồ vật này có thực thể thì tốt rồi.

Bằng không mỗi lần người khác nhìn thấy dáng vẻ của hắn, còn tưởng rằng hắn bị trúng tà.

Ý tưởng này Thẩm Trì cảm thấy rất tốt, chờ ngày nào đó tìm Chủ Thần đề nghị.

Nếu hắn không đồng ý……

Được rồi, chuyện y không đồng ý còn có ngủ với hắn nữa, dù sao cưỡng ép y đồng ý là điều không thể. Chậc.

Nói lại thì, Thẩm Trì quả thực là muốn ngủ cùng Chủ Thần, ai bảo Chủ Thần đẹp như thế làm gì, dù sao cũng không phải mình hắn muốn ngủ cùng Chủ Thần.

Nắm lông nhỏ tỏ vẻ, ký chủ đại nhân có phải lại đang suy nghĩ linh tinh cái gì không?

Quên đi, nó chính là cái máy móc bị hành hạ đến rụng lông không có cảm xúc, phải cam chịu số phận.

——

Nguyên thân này lại đi phó thác thân xác xinh đẹp cho tên ký chủ thối tha, quả thực là lãng phí.

Thẩm Trì xoá đi vết sẹo xấu xí trên mặt, đây cũng là chủ ý của mấy người Thẩm Trà Thiên, muốn dùng cách hủy dung để che giấu thân phận.

Nhưng Thẩm Trì dù sao cũng là nam nhân, cho là vóc dáng có thể che giấu, thì sự thật là có vài thứ hắn có chính là có, không có chính là không có.

Có lẽ bọn họ cảm thấy Thẩm Trì nhất định không có cách nào nhận được sủng ái, nên căn bản sẽ không suy xét vấn đề này.

Ỷ vào hoàng đế —— không được, muốn làm gì thì làm.

“Nhưng mà ký chủ đại nhân, Nam Cung Thần thật sự không được sao?”

“……”

Này thật sự là một vấn đề có được hay không, phải thử mới biết?

Thời điểm Hương Ngưng vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt nương nương nhà mình ngồi ở trước gương đồng hơi giật mình, hắn…… hắn……

Thẩm Trì quay đầu đi nhìn Hương Ngưng, “Nương nương nhà ngươi đẹp không?”

Hương Ngưng chỉ biết ngốc ngốc gật đầu, “Đẹp!”

Không chỉ là đẹp!

Hương Ngưng cũng không biết trên đời vậy mà còn có người đẹp như vậy, nàng thậm chí không cách nào dùng một từ ngữ chuẩn xác để hình dung.

“Nương nương, mặt người……”

Thẩm Trì cong mắt cười, càng thêm câu hồn nhϊếp phách giống như hồ ly tinh làm rung động lòng người, “Ngụy trang mà thôi, đây mới là gương mặt thật của nương nương nhà ngươi.”

Hương Ngưng lấy lại tinh thần, tỏ vẻ có chút không hiểu, “Nương nương vì sao lại muốn ngụy trang?”

Hơn nữa ngụy trang khiến trên mặt để lại một đạo vết sẹo lớn như vậy, ai nhìn cũng đều cảm thấy khủng bố.

Thẩm Trì không nói nguyên nhân, “Tiểu Hương Ngưng, ở hoàng cung, biết càng ít mới càng tốt, hiểu không?”

Hương Ngưng là người duy nhất đối xử tốt với hắn sau khi nguyên thân tiến cung, cho nên đương nhiên Thẩm Trì cũng sẽ che chở nàng.

Chính vì đơn thuần như vậy cho nên ở trong hậu cung này rất khó sinh tồn.

May mắn không ai để ý đến “phi tử bị bỏ rơi” này, tiểu Hương Ngưng đương nhiên cũng ít đi rất nhiều phiền toái.

Nhưng chỉ sợ cũng không ít lần bị khi dễ.

Lúc trước là do nguyên thân cứu nàng khi bị quản sự cung nữ khi dễ, cho nên Hương Ngưng mới có thể trung thành đối nguyên thân như vậy.

Có ơn tất báo, là một cô nương tốt.

Thẩm Trì muốn một ngày nào đó, đưa cô nương tốt như vậy ra khổ cái l*иg này, Thẩm Trì đã từng chứng kiến qua hậu cung có bao nhiêu dơ bẩn, bị bắt nạt nhiều như vậy còn có thể trong hậu cung này đơn thuần như vậy, cực hiếm thấy.

“Tiểu Hương Ngưng, ngươi muốn xuất cung không?”

Hương Ngưng cả kinh, lập tức ủy khuất nói, “Nương nương, người không cần Hương Ngưng nữa sao?”

Thẩm Trì buồn cười, “Không phải, ta chỉ nghĩ nếu có cơ hội, một cô nương tốt như ngươi không nên ở trong chốn thâm cung lao tù này.”

Hương Ngưng mím môi, “Nếu có thể, ai nguyện ý vào nơi này đâu chứ.”

Thẩm Trì không hề đáp lại, đúng vậy, nữ hài tử bình thường có ai mà nguyện ý cả đời ở trong cái hoàng cung này, đến chết cũng chỉ là một tiểu cung nữ đâu.

Cho nên hậu cung…… so tiền triều càng thêm nước sôi lửa bỏng.

Chuyện này, về sau lại nói

——

Liên tiếp qua mấy ngày, Thẩm Trì chưa hề thấy Nam Cung Thần, thế này thì làm sao công lược?

Huống chi, Hương Uyển điện của hắn cách xa tẩm điện của Nam Cung Thần nhất, Nam Cung Thần không hề tới hậu cung, hắn có thể có cơ hội thì chính là quỷ.

“Ký chủ đại nhân, giờ cậu muốn tự mình tìm cơ hội sao?”

Thẩm Trì nhướng mày, “Không thì sao? Chờ cơ hội tìm tới cửa?”

Vậy thì không biết hắn phải chờ đến ngày tháng năm nào.

Đêm nay Nam Cung Thần sẽ tới lãnh cung cách Hương Uyển điện không xa, thông tin này đều là Thẩm Trì nghe được từ chỗ nắm lông nhỏ, dù sao một vị hoàng đế tự mình đi vào sâu trong lãnh cung khẳng định là có chuyện gì đó.

Cho nên Thẩm Trì chọn vị trí thích hợp trên con đường mà Nam Cung Thần nhất định sẽ đi qua.

“Ở chỗ này chờ.”

Một nam nhân mặc thường phục, cả người đều lộ ra vẻ ốm yếu, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, đi đường càng có vẻ yếu ớt vô lực, giống như một kẻ hàng năm triền miên trên giường bệnh.

Nhưng cũng không cách nào che giấu được ánh mắt sắc bén cùng vẻ anh khí giữa hai hàng lông mày, tên nam nhân này rõ ràng đang ngụy trang!