Chương 26: Bạch nguyệt quang thế thân lại xuất tường ( 26 )

“Đồ ăn đều nguội hết rồi ~”

Thời điểm Thẩm Trì làm nũng, Cố Hàn Tư hoàn toàn không thể chống đỡ được.

Cố Hàn Tư buồn cười vuốt ve cánh môi mềm ấm của Thẩm Trì, “Ngoan, lỗi của tôi, tôi sắp nóng rồi.”

Mặt Thẩm Trì như quả hồng mềm, nhìn cực kì đáng yêu, “Hừ, ngài khi dễ em”

Cố Hàn Tư ôm người, để đầu ở vai hắn cọ cọ, “Nghĩ đến ba bốn ngày không thấy được Trì Trì, liền thấy khẩn trương.”

Thẩm Trì nghe được thanh âm Cố Hàn Tư như vậy, tính tình lập tức mềm xuống, “Cũng không phải không thấy được, em sẽ ngoan ngoãn chờ tiên sinh trở về.”

Thẩm Trì nâng mặt Cố Hàn Tư hôn hôn, lần này thật sự không thể kiểm soát, vừa rồi chỉ là giải khát, lúc này như muốn nuốt sống hắn vào bụng.

“Còn…… Còn chưa ăn cơm đâu!”

Cố Hàn Tư trong mắt đều là du͙© vọиɠ, “Không phải là đang ở trong lòng ngực tôi sao?”

Sau đó không cho Thẩm Trì cơ hội mở miệng, cường thế mà bá đạo chiếm cứ mỗi một tấc trên thân thể Thẩm Trì.

A……

Ô, eo không được.

Ngày hôm sau Thẩm Trì hoàn toàn không dậy nổi, buồn ngủ không sức lực, như con mèo nhỏ lười biếng, ôm Cố Hàn Tư cọ cọ.

“Trở về sớm chút.”

Cố Hàn Tư ừ một tiếng, xoa tóc Thẩm Trì, “Ngoan ngoãn ở nhà.”

Thẩm Trì gật gật đầu, Cố Hàn Tư cúi người khẽ hôn lên trán Thẩm Trì, Thẩm Trì cứ như vậy nhìn Cố Hàn Tư rời đi.

Người đi rồi, Thẩm Trì kéo chăn bông xoay người ngủ tiếp, nam nhân này quá giày vò người.

Cả đêm, hắn sợ tới mức tay chân bủn rủn, nhưng loại cảm giác này thật sự là ăn tủy biết vị, khiến Thẩm Trì nghiện như thuốc độc mãn tính.

Hừ, đây quả thực là suy nghĩ không tốt.

Đến giữa trưa, Thẩm Trì bị chuông điện thoại đánh thức, ai quen Thẩm Trì đều biết hắn rất tức giận khi phải rời giường thế này, trừ phi là người đặc biệt.

A, thế nhưng hắn không có ai quen thân, cho nên cũng không có người biết.

Bị đánh thức như vậy, Thẩm Trì rất là khó chịu. Nhìn thoáng qua tên người gọi, Cố Hàn Thần?

Không tiếp.

Tắt máy một cách dứt khoát, tiếp tục ngủ.

Cố Hàn Thần cũng không nản chí, gọi ít nhất chục cuộc, Thẩm Trì xoay người ngồi dậy, “Tốt nhất là anh có chuyện quan trọng!”

Ngữ khí của Thẩm Trì như vậy làm Cố Hàn Thần hơi giật mình, “Thẩm Trì, là anh.”

Giọng nói trong điện thoại, giống như vừa mới phản ứng lại, ngữ điệu mềm xuống, “Thần ca ca? Thật xin lỗi…… em…… em không nhìn điện thoại, không biết là anh.”

Cố Hàn Thần nghi hoặc, “Vậy em tưởng ai?”

Thẩm Trì cũng không trả lời, chỉ cứng ngắc chuyển đề tài, “Thần ca ca, anh có chuyện gì? Nếu như bị tiên sinh biết, em nghe điện thoại của anh, ngài ấy sẽ…… tức giận.”

Cố Hàn Thần như nghe ra ẩn ý khó nói trong lời của Thẩm Trì, “Thẩm Trì, ra ngoài nói chuyện đi, anh biết hắn đã đi công tác.”

“Hiện tại biệt thự hắn không cho ai tiến vào, em bây giờ hẳn cũng chỉ có một mình, anh ở quán cà phê DZ chờ em.”

Không cho Thẩm Trì cơ hội cự tuyệt, trực tiếp tắt điện thoại.

“Hàn Thần, ai gọi vậy?”

Kỷ Ngọc mơ hồ nghe được một cái quen thuộc tên, “Em không phải muốn nhân viên dẫn đường sao? Anh nói với cậu ta rồi, em cứ đi trực tiếp đi qua đó là được.”

Kỷ Ngọc sắc mặt vui vẻ, trực tiếp chạy tới ôm Cố Hàn Thần, “Hàn Thần, cảm ơn anh!”

Cố Hàn Thần cười xoa đầu Kỷ Ngọc, “Cảm ơn anh cái gì? Chỉ cần em muốn, anh đều có thể giúp em.”

Ánh mắt Kỷ Ngọc dao động vì du͙© vọиɠ, kiễng mũi chân ôm lấy cổ Cố Hàn Thần ngước đầu lên, “Thần ca ca……”

Cố Hàn Thần đột nhiên nhớ tới gương mặt của Thẩm Trì, hắn cũng sẽ ngoan mềm như vậy kêu gã.

Chỉ là Thẩm Trì sẽ duy trì một khoảng cách nhỏ, cũng sẽ không chủ động như vậy, bởi vì gã không thích.

Làm thế nào mà mấy ngày này Cố Hàn Thần lại để ý Thẩm Trì như vậy.

Thẩm Trì vì Cố Hàn Thần học làm rất nhiều việc, sẽ ở nhà làm một bàn đồ ăn chờ gã trở về, kỳ thật hương vị không tồi.

Nhưng Kỷ Ngọc sẽ không như vậy, tay nghề rất kém, làm một lần, cực kì khó ăn. Bị Thẩm Trì điều dưỡng ăn uống, thế nhưng bất tri bất giác lại nhớ tới tay nghề của hắn.

Sau khi bắt đầu suy nghĩ thì không thể vãn hồi.

Thói hư tật xấu của một người đàn ông được thể hiện rõ ràng trên người Cố Hàn Thần.

Khi đối tốt với hắn, hắn hoàn toàn làm ngơ, kén cá chọn canh thậm chí tỏ thái độ ghê tởm, chỉ xem nguyên chủ như thế thân.

Nhưng mấy năm nay, nguyên chủ có bao nhiêu hèn mọn, sống sờ sờ lại tự bẻ gãy cánh của chính mình, bị nhốt ở căn phòng bếp đó, cam chịu hầu hạ gã một ngày ba bữa, mọi việc nhà đều do nguyên chủ tự tay làm lấy.

Hoàn toàn như hầu hạ tổ tông, cung phụng cẩu nam nhân đầy dối trá này.

Khi Kỷ Ngọc- bạch nguyệt quang quay trở về, liền đem nguyên chủ vứt bỏ không thèm nhìn đến, ngay cả nguyên chủ bị Cố Hàn Tư mang đi cũng không biết, càng không quan tâm.

Thậm chí ngày đó, Thẩm Trì ở ngay trước mặt gã, gã cũng không nhận ra.

Thật là mỉa mai.

Hiện giờ Cố Hàn Thần nâng trong tay một tổ tông khác, sợ vị tổ tông kiêu ngạo này sinh khí.

Có thể không nhớ tới nguyên chủ hay sao?

Hiện tại gã cảm thấy Kỷ Ngọc căn bản không tốt bằng Thẩm Trì, Kỷ Ngọc cũng không có hấp dẫn như Thẩm Trì.

Quan trọng nhất là, gã cảm thấy Kỷ Ngọc có chuyện gạt gã.

Hơn nữa Thẩm Trì ở trước mặt Cố Hàn Tư có bao nhiêu ngoan mềm, gần như ngửi được hơi thở trên người hắn làm người ta nhiệt huyết sôi trào.

Rõ ràng là đồ vật của gã, lại bị tên khốn Cố Hàn Tư kia làm bẩn!

Hắn sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy được!

Cố Hàn Thần không tin Thẩm Trì thật sự đối với hắn không còn chút tình cảm nào, chỉ cần hắn chịu mềm mỏng nhận sai, đem hắn dỗ dành trở về là tốt rồi.

Còn những người khác, đem người trở về rồi nói sau.

Thẩm Trì được người chăm sóc, ôn dưỡng tốt, mặt mày lộ ra vài phần lười biếng mà mị nhân. Chống tay nơi huyệt Thái Dương nhắm mắt dưỡng thần.

Áo sơ mi màu trắng, cổ áo bị mở rộng ra một chút, lộ ra dấu vết thê thảm, ái muội, khó xử.

Cố Hàn Thần ánh mắt chợt lóe qua tia tăm tối, đây là người của hắn!

Gã còn chưa từng chạm qua!

Nhưng Cố Hàn Thần không tỏ thái độ gì, chỉ ngồi xuống phía đối diện Thẩm Trì, “Trì Trì.”

Thẩm Trì lúc này mới mở hai mắt, thấy Cố Hàn Thần ánh mắt đầu tiên có chút khẩn trương thận trọng, như là ở sợ hãi cái gì đó.

“Anh…… anh tìm em có chuyện gì?”

Cố Hàn Thần đi thẳng vào vấn đề, nhìn lướt qua dấu vết nơi cổ áo Thẩm Trì, “Cố Hàn Tư đối xử với em như vậy?”

Những cái dấu vết đó là Thẩm Trì cố ý để lộ ra. Tối hôm qua Thẩm Trì cũng là cố ý trêu chọc Cố Hàn Tư, hơn nữa trước khi đi Thẩm Trì cũng tự ra tay tàn nhẫn, đương nhiên nhìn thảm hơn chút. Theo ý Cố Hàn Thần, xem ra đây không phải dấu vết do ân ái mới lưu lại, mà là một kiểu hành hạ nào đó.

Thẩm Trì thân thể hơi run, hoảng loạn kéo cổ áo lên, giọng nói theo bản năng nặng nề hơn vài phần, “Không liên quan đến tiên sinh!” Giấu đầu lòi đuôi.

Ý thức được bản thân quá căng thẳng, thái độ hắn dịu xuống chút, bộ dáng đau khổ nhíu mày, “Thật sự không liên quan tới tiên sinh, Cố Hàn Thần anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Anh hiện tại chẳng lẽ không phải đang cùng…… Kỷ Ngọc bên nhau sao?”

Cố Hàn Thần trong lòng thầm nghĩ, năm lần bảy lượt đề cập tới Kỷ Ngọc, là đang trách gã hay đang ghen đây.

“Trì Trì, nhưng anh hiện tại chỉ nghĩ về em, muốn nhìn thấy em.”

“Nhớ em tới phát điên.”