Chương 25: Bạch nguyệt quang thế thân lại xuất tường ( 25 )

Còn sau đó như thế nào, thì sau này lại nói.

“Nhưng mà ký chủ…… cậu định sẽ thiết kế đá quý?”

Nắm lông thế nào cũng đều cảm thấy không đáng tin.

Thẩm Trì đã điền đầy đủ thông tin đăng ký rồi, chờ hắn quay về Thẩm gia lấy bản thảo của nguyên chủ nữa là được.

“Nắm lông nhỏ, mày hình như đang nghi ngờ tao?”

Nắm lông cảm thấy nó không nên khuất nhục như vậy, “Tôi là…… đang nghi ngờ một cách hợp lý!”

Thẩm Trì tặc lưỡi một tiếng, đặc biệt thông cảm mà nói, “Nắm lông nhỏ, kiến thức của mày quá thiển cận, nhưng không sao ký chủ sẽ mang mày đi xem các mặt của xã hội.”

Nắm lông: “……”

Tôi cũng không muốn! Cảm ơn!

Thẩm Trì tốt xấu cũng là do Chủ Thần “đích thân” cho vào danh sách truy nã số một, chẳng lẽ hắn không có bản lĩnh gì được sao?

Thật khéo, hắn sẽ từng chút từng chút một như vậy, dù sao thì toàn năng mười phần cũng không phải thuận miệng mà nói.

Sau khi hạ quyết tâm, Thẩm Trì liền trực tiếp trở về Thẩm gia một chuyến, thuận tiện giúp người —— hả giận.

Nắm lông một bộ dáng nhìn thấu nhưng không vạch trần, đừng tưởng rằng nó không biết hai chữ sau cùng mới là trọng điểm.

Thẩm Trì vừa mới chuẩn bị bước vào nhà đã bị Tɧẩʍ ɖυệ chặn lại, “Thẩm Trì, mày làm sao còn mặt mũi mà trở về vậy, mày không phải đã đi theo tên tiểu tử Cố Hàn Thần kia sau đó rời nhà họ Thẩm rồi sao?”

Tɧẩʍ ɖυệ lại chuyển câu chuyện, “A ~ Thẩm Trì mày đây là bị Cố Hàn Thần vứt bỏ?”

Xem cái bộ dáng thiếu đòn kia của Tɧẩʍ ɖυệ liền biết cậu ta hơn phân nửa là biết sự tình của hắn cùng Cố Hàn Thần.

Thẩm Trì cũng không muốn ở lại nghe loại người buồn nôn này diễn kịch, “Chó ngoan không cản đường”

Tɧẩʍ ɖυệ nổi giận, giơ tay lên muốn tát xuống, nhưng cái tát này còn chưa rơi xuống thì Tɧẩʍ ɖυệ bỗng nhiên tự mình té ngã xuống sàn, lập tức đau đớn che lại nửa bên mặt kêu rên, “Thẩm Trì! Mày vậy mà dám đánh tao!”

Thẩm Trì: “……”

Nó muốn khoét đôi mắt của chính mình, nắm lông tỏ vẻ thứ cẩu này quá khốn nạn.

Thẩm Trì biết, Tɧẩʍ ɖυệ dở thủ đoạn muốn hãm hại mình, quả nhiên mẹ của nguyên chủ đi đến, lập tức đỡ Tɧẩʍ ɖυệ lên, “Duệ Duệ, con không sao chứ.”

Tɧẩʍ ɖυệ tức giận trừng mắt nhìn Hạ Tình, “Đây là con trai bà dạy dỗ sao? Thế mà nó lại dám đánh tôi!”

Hạ Tình sắc mặt trầm xuống, trực tiếp duỗi tay muốn kéo Thẩm Trì đi, Thẩm Trì nhanh chóng nghiêng người, khoanh tay trước ngực dựa vào tường, nhìn Hạ Tình hai mặt, “Hạ phu nhân, hắn nói tôi đánh hắn, bà liền tin?”

Hạ Tình sững sờ, trong lúc nhất thời có một chút không quen người trước mắt.

“Thẩm Trì!”

Thẩm Trì cười khẽ, “Hạ phu nhân, bà làm mẹ kế có phải cũng quên luôn tôi mới là con trai của bà?”

“Vì lấy lòng gia đình này, bà thật đúng là rất vất vả nhỉ.”

Thẩm Trì có cùng suy nghĩ với nguyên chủ, hắn biết Hạ Tình khó xử, nhưng có khó hơn nữa cũng không nên đối xử với nguyên chủ như vậy, hổ dữ không ăn thịt con đâu.

Hạ Tình bị Thẩm Trì chọc trúng chỗ đau, thế nhưng cũng không rảnh lo thân thể này trước mắt có phải con trai của mình hay không, giơ tay lên muốn tát xuống.

Chậc.

Rốt cuộc ai mới là con ruột? Hai người cũng không có nhầm lẫn.

Theo tính toán bàn tay không có đánh tới mặt Thẩm Trì, mà bị Thẩm Trì vững vàng tiếp được, sau đó hất ra, đồng thời xoay người “Bốp” một tiếng, một bàn tay mạnh mẽ dừng ở trên mặt Tɧẩʍ ɖυệ.

Thẩm Trì ghét bỏ mà phủi phủi tay mình, lạnh lẽo mắt liếc hai người, “Đây mới là tôi đánh.”

Sau đó, cũng không quay đầu lại đi lên lầu.

Tɧẩʍ ɖυệ một lúc sau mới có phản ứng lại, cảm thấy mặt nóng rát, đau như bị lửa thiêu đốt.

Tɧẩʍ ɖυệ bụm lấy mặt mình, tiếng kêu thảm thiết toàn bộ biệt thự đều có thể nghe thấy, trên dưới Thẩm gia đều xem vị này như tổ tông.

Hạ Tình trực tiếp kêu người làm nhốt Thẩm Trì lại, “Thẩm Trì! Mày không xin lỗi Duệ Duệ thì hôm nay mày cũng đừng mong ra khỏi cửa cái nhà này!”

“Chờ gia gia này cùng ba mày trở về, mày tự đi mà giải thích!”

Thẩm Trì nhìn cửa phòng bị khóa trái, có một số việc xem ra là giấu không được.

Thẩm Trì đem toàn bộ bản thảo cùng những thứ quan trọng đối với nguyên chủ đều bỏ vào trong nhẫn không gian do tiểu thống tử đưa.

Nhẫn không gian là…… “Rương hành lý” do Chủ Thần chế tạo ra.

Có thể chứa được rất nhiều đồ vật, bề ngoài nhìn chỉ là một cái nhẫn, nhưng bên trong lại là “Hải nạp bách xuyên” (*).

(*) Hải nạp bách xuyên: Biển chứa trăm sông, ý nói chứa được nhiều thứ.

Cho nên ở mau xuyên giới trừ bỏ có ký chủ chính thức làm nhiệm vụ chính quy, còn có một loại là ký chủ “Hắc bảng” đi đường vòng, dựa vào gϊếŧ hại các ký chủ khác để cướp.

Những ký chủ thuộc “Hắc bảng” không dùng tới truy nã bảng để vào ngục giam tinh cầu mà sẽ trực tiếp bị người bảo vệ vũ trụ xoá sổ.

Đương nhiên ký chủ chính thức nếu trong tình huống bị tấn công gϊếŧ được những người này cũng sẽ có khen thưởng tương ứng, mà những đồ đối phương sở hữu cũng sẽ trở thành chiến lợi phẩm thuộc về riêng bọn họ.

Chính là vì điểm này hắn còn rất thích Chủ Thần, bởi vì đó đều là những quy tắc do Chủ Thần mới chế định, làm cho tất cả mọi người đều nhận được đãi ngộ công bằng, cũng làm cho cả tinh cầu khôi phục lại quỹ đạo bình thường.

“Ký chủ, cậu sẽ không thích Chủ Thần chứ.”

Thẩm Trì một chút cũng không do dự, “Tao thích túi da của Chủ Thần.”

Rốt cục hắn là một nhan cẩu.

Nắm lông: “……”

Thẩm Trì nhìn thoáng qua, tính toán khả năng đá cửa phòng hay là đá cửa sổ, sáng suốt lựa chọn cách sau.

Hơn nữa, không chút do dự từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, vững vàng đáp trên mặt đất, đứng dậy phủi phủi tay nghênh ngang rời đi.

Còn muốn giam hắn?

Người có thể giam hắn, còn chưa được sinh ra đâu.

“Chủ Thần……”

“Câm miệng!”

Nắm lông: “……”

Được rồi.

Thẩm Trì xem qua bản thảo thiết kế của nguyên chủ, đã là thiết kế của nhiều năm trước, nhưng cho dù bây giờ lấy được thì cũng vẫn rất tốt, giai đoạn đầu lấy cái này dự thi là ổn rồi.

Nhưng hắn tạm thời muốn giữ gìn danh hiệu nhà thiết kế đá quý này của hắn, hy vọng có thể che giấu lâu một chút.

Cho nên Tư tiên sinh yêu dấu, nhất định phải phát hiện muộn chút nha.

Thẩm Trì đã sớm làm cơm xong chờ Cố Hàn Tư trở về, cho nên Cố Hàn Tư vừa vào cửa liền trông thấy dáng vẻ Thẩm Trì ghé vào bàn cơm ngủ gật, chiếc tạp dề hồng nhạt mới mua rất vừa vặn với hắn.

Cố Hàn Tư đi tới, từ sau lưng ôm lấy Thẩm Trì, phảng phất mùi hương gỗ lành lạnh, quang minh chính đại dùng sữa tắm của hắn, loại cảm xúc thuộc về mình này làm Cố Hàn Tư rất thích.

Thẩm Trì cảm nhận được động tĩnh liền mở mắt, cũng không đứng dậy, chỉ nghiêng đầu nhìn Cố Hàn Tư, “Tư tiên sinh, hôm nay vất vả rồi, buổi tối tốt lành”

Cố Hàn Tư xoa xoa đầu tóc Thẩm Trì, “Hôn chào về nhà.”

Sắc mặt Thẩm Trì lập tức đỏ một mảng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu hôn lên mặt Cố Hàn Tư, giây tiếp theo đã bị y xoay người, đặt ở trên bàn hôn sâu.

Cố Hàn Tư thật đúng là càng ngày càng cường thế, nhưng mà hắn thích.

Hồi lâu Cố Hàn Tư mới buông người ra, nhưng Thẩm Trì đã bị khi dễ ngoan mềm vô cùng, một khuôn mặt phấn phấn nộn nộn, nhìn đặc biệt “Ăn ngon”.

“Trước…… Tiên sinh……”

Cố Hàn Tư nhéo nhéo mặt, “Ừm, ngoan, đi rửa tay ăn cơm.”

Cố Hàn Tư trực tiếp ôm người chân mềm đi rửa tay, hồi lâu mới đi ra, thoả mãn giống như đã ăn qua “Điểm tâm trước bữa cơm”.

Chính món “Điểm tâm” này lại nhìn rất là ai oán.