Chương 24: Bạch nguyệt quang thế thân lại xuất tường ( 24 )

Cuối cùng, Thẩm Trì nào còn tức giận.

Cam chịu số phận hoàn toàn bị Cố Hàn Tư nắm trong lòng bàn tay, Cố Hàn Tư ôm Thẩm Trì cúi đầu hôn, “Trì Trì, tôi rất vui.”

Đôi lông mi đen của Thẩm Trì khẽ rung, trên mặt lộ biểu tình xấu hổ, ngoan ngoãn nhẹ nhàng tựa mèo con.

“Em biết rồi mà……”

Cố Hàn Tư xoa xoa đầu tóc của Thẩm Trì, “Ngày mai tôi đi công tác ở thành phố C, có muốn cùng đi không?”

Thẩm Trì ngẩng đầu, “Đi thành phố C? Đi mấy ngày?” trong giọng nói có chút mất hứng.

“Đại khái là ba bốn ngày tôi sẽ trở về, nếu em nhớ tôi, em có thể làm người nhà của tôi, cùng tôi đi.”

Thẩm Trì khịt mũi, “Mới không cần, ngài có nhớ em, em cũng sẽ không……”

“Không đi thêm phiền.”

Cố Hàn Tư buồn cười, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thật sự không muốn đi, cũng không nói thêm gì nữa, “Vậy ở nhà ngoan một chút, hử?”

Cố Hàn Tư phát hiện Thẩm Trì ngày càng nhiều biểu tình nho nhỏ ở trước mặt hắn, cũng ngày càng tùy hứng hơn chút, “Em có lúc nào không ngoan?”

“Em bảo đảm, sẽ không hồng hạnh xuất tường, cũng sẽ không làm tiên sinh thêm phiền, sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ tiên sinh trở về.”

Bộ dáng Thẩm Trì giơ lên bốn ngón tay, càng thêm vài phần đáng yêu.

Cố Hàn Tư cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng là một người, nhưng tổng thể làm hắn sinh ra ảo giác đây là hai người khác nhau. Hắn cũng chỉ cho là bản thân suy nghĩ quá nhiều, cũng không miệt mài theo đuổi.

Cố Hàn Tư nhéo nhéo chóp mũi Thẩm Trì, “Phu nhân còn muốn hồng hạnh xuất tường?”

Thẩm Trì lập tức vòng tay ôm lấy cổ Cố Hàn Tư, chủ động hôn một cái, “Tuyệt đối sẽ không!”

Thẩm Trì cọ cọ mặt mình vào mặt Cố Hàn Tư, “Trì Trì thích tiên sinh nhất”

Cố Hàn Tư bất lực, “Ngày càng liêu nhân.”

Thẩm Trì sắc mặt đỏ lên, “Em…… em không có!”

“Em ở nhà ngoan một chút, tôi tới công ty.”

Thẩm Trì gật đầu, chạy nhanh đi tìm áo khoác giúp Cố Hàn Tư mặc vào, ngoan ngoãn đứng ở cửa, nghiêng đầu cười mi mắt cong cong, “Tiên sinh, về nhà sớm chút.”

Cố Hàn Tư xoay người giữ lấy gáy Thẩm Trì cường thế hôn lên, mãi cho đến khi chân Thẩm Trì như nhũn ra, vô lực dựa vào người hắn, mới nhẹ nhéo da thịt mềm mại bên hông Thẩm Trì “Ừm, tôi sẽ về nhà sớm”

Cố Hàn Tư chân trước mới vừa rời đi, sau lưng Cố Hàn Thần đã gọi điện tới.

Thẩm Trì đã thấy qua thì sẽ không quên được, đây là thiên phú hắn sinh ra đã có. Dù sao cũng đã từng làm đặc công hoàn mỹ ở một tiểu thế giới, hắn có thể lưu loát nhớ kỹ hai mươi trang văn kiện, một chữ không thiếu. Huống chi chỉ là một chuỗi mười một con số này, càng dễ dàng nhớ rõ.

Chẳng qua lâu như vậy mới tìm hắn, hắn còn tưởng rằng Cố Hàn Thần đã quên hắn luôn rồi, xem ra cái danh phận “thế thân” này ở trong lòng Cố Hàn Thần cũng không phải vô ích.

Nắm lông nhỏ nằm trên vai Thẩm Trì cảm thấy ký chủ nhà nó nhất định sẽ từ chối cuộc gọi, kết quả chờ đến khi nắm lông cảm thấy chuông điện thoại sắp tắt, ký chủ nhà nó vậy mà lại chấp nhận cuộc gọi???

“Alo……”

Thanh âm của Thẩm Trì rầu rĩ, tựa như mới vừa khóc xong.

Nhưng nắm lông nhỏ nghiêng đầu nhìn nhìn, này vốn là cái mặt than, hắn làm sao mà giả bộ được thành như vậy???

Đây điều mà con người có thể làm à? Nó rất không hiểu!

Cố Hàn Thần nghe được thanh âm này, trong lòng nhảy dựng lên, “Thẩm Trì, ra đây!” Giọng nói của gã rất cường thế, lộ ra thái độ chân thật đáng tin.

Thẩm Trì mím môi, nhưng trên mặt lại như cũ không có nửa điểm dao động, chỉ là đem nắm lông nhỏ trên vai xách xuống đặt trên đùi, theo thói quen nhào nắn.

Nắm lông nhỏ bị xách xuống: “……”

Cậu không thể chuyên tâm nghe điện thoại được sao?!

“Không được, Tư tiên sinh sẽ…… tức giận.”

Đây là lần đầu tiên Cố Hàn Thần nghe được câu cự tuyệt gã từ trong miệng Thẩm Trì, “Thẩm Trì! Đừng làm anh phải nói lần thứ hai!”

“Em chỉ lo nghĩ Cố Hàn Tư sẽ tức giận? Vậy em không nghĩ muốn giải thích với anh như thế nào sao?”

“Thẩm Trì em đừng quên, anh còn chưa cho phép em rời đi đâu!”

“Người kia đâu? Kỷ Ngọc đâu? Chính là người con trai cùng em lớn lên có bảy tám phần giống nhau……”

Thẩm Trì thanh âm nghe giống như rất khổ sở, rất…… Khổ sở cái quỷ!!! Lông của nó bị nhào muốn trọc rồi! Thỉnh cậu thủ hạ lưu mao…… A phi, nó ghi sổ rồi!

Thẩm Trì cảm thấy dáng vẻ nắm lông nhỏ này sinh khí rất đáng yêu, hắn thích xem nó tức giận muốn tạc mao nhưng lại không thể làm gì.

Cố Hàn Thần hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, “Thẩm Trì, em đây là đang chất vấn anh sao?”

Nhưng có lẽ là xuất phát từ lòng chột dạ, ngữ khí Cố Hàn Thần thật ra có phần dịu hơn, “Trì Trì nghe lời, ra đây, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”

Cố Hàn Thần nghe được âm thanh cười khổ từ phía bên kia điện thoại, “Thần ca ca, chúng ta dừng ở đây đi……”

“Tư tiên sinh, hiện tại đối với em…… rất tốt”

Giọng nói Thẩm Trì hơi ngắt quãng một chút, lộ ra vài phần muốn nói lại thôi, để thời gian cho người nghe tưởng tượng, đủ để dày vò lý trí của một người sụp đổ.

Thậm chí không cho Cố Hàn Thần cơ hội nói thêm, không chút do dự tắt điện thoại.

“Ký chủ, bây giờ cậu cúp máy nhanh như vậy, sao vừa rồi lại bắt máy?”

Thẩm Trì cười, “Nắm lông nhỏ, mày còn quá nhỏ không hiểu đâu”

Nắm lông nhỏ: “……”

Nhỏ cái rắm! Cậu mới nhỏ! Cả nhà cậu đều nhỏ!

——

“Ký chủ, cậu đang làm gì?”

Nắm lông nhìn Thẩm Trì xem tin tức, trên trang web đều là về Kỷ Ngọc.

Kỷ Ngọc tiến vào giới giải trí, khó trách Cố Hàn Thần có cơ hội tìm hắn.

“Ký chủ, cậu không phải cũng muốn tiến vào giới giải trí chứ”

Thẩm Trì hận sắt không thành thép kéo kéo cái đuôi nắm lông, “Mày cảm thấy tao là loại người sẽ tự ghê tởm chính mình à?”

Nắm lập tức ôm cái đuôi nhỏ của nó kháng nghị!

“Vậy cậu để ý tin tức giới giải trí làm cái gì?”

Thẩm Trì buông di động, lại xem một số trang web trang sức đá quý, nắm lông vẻ mặt ngốc nghếch, hoàn toàn không hiểu được hành động của ký chủ nhà nó, “Cậu lại đang làm gì thế?”

Ký chủ, cậu có thể làm cái gì cho tôi hiểu với được không?

Thẩm Trì thật ra không có nóng vội, một bên nhào nắn nắm lông, một bên lướt web xem tin tức.

“Chú ý tới giới giải trí là bởi vì Kỷ Ngọc tiến vào giới giải trí, cái này gọi là biết người biết ta.”

“Mà tao hiện tại đang giúp nguyên chủ tìm về chính mình.”

Nắm lông: “……”

Cái trước nó hiểu, cái sau lại mông lung rồi.

Thẩm Trì cũng không trông cậy vào một hệ thống nhỏ có thể hiểu, nó chỉ cần nghe lời để hắn vuốt lông như sủng vật là được.

“Nguyên chủ trước kia học thiết kế đá quý, rất có thiên phú.”

Giờ thì nắm lông đã hiểu, “Cho nên, ký chủ cậu muốn tiến vào ngành thiết kế, sản xuất đá quý?”

Nhưng mà sao nó lại cảm thấy cái ngành sản xuất trang sức đá quý này có chút quen thuộc, bất giác nó lại nhớ tới Thẩm gia cùng Cố Hàn Tư không phải đều làm trong ngành sản xuất trang sức đá quý sao?!

Cho nên cậu là đang có lòng riêng nha!

“Ừm, tao đang xem trước một chút.”

Thẩm Trì đang tính toán quay về Thẩm gia lấy lại bản thảo thiết kế trước kia của nguyên chủ thì vừa vặn thấy thông tin D.M tổ chức một cuộc thi thiết kế trang sức, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.

Nếu như có thể bộc lộ được hết tài năng để nổi bật giữa đám người sẽ có cơ hội cùng D.M ký hợp đồng, điều này đại biểu cho một tiền đồ vô hạn.

A…… Cố Hàn Tư dường như vẫn luôn muốn cùng D.M hợp tác, nhưng thật ra cậu lại không có hứng thú với việc ký hợp đồng với D.M lắm.

Chủ yếu là muốn……giả vờ……sơ sẩy.

Muốn mượn tay D.M để thiết kế của nguyên chủ được cả thế giới biết đến và công nhận.