Chương 5: Người chó, chó người

CHƯƠNG 5: NGƯỜI CHÓ, CHÓ NGƯỜI

*******

''Oa..oa..oa..!!!!"

''Oa..oa..oa..!!!!"

Bạch Thiện đưa đầu lưỡi của mình liếʍ lấy khuôn mặt của Du Hàn Y, lau nước mắt cho hắn. Cái chăn bị mèo hoang tha đi, khiến da thịt trắng hồng trở nên tím ngắt, khi tiếng khóc của Du Hàn Y cất lên. Thiên tính người mẹ được thức tỉnh, Bạch Thiện ôm lấy hắn, dùng bộ lông chó của cô để giữ ấm, một lúc sau Du Hàn Y đã nín khóc.

Cô bao bọc lấy hắn mà ngủ giống như tối qua.

Nửa đêm lại cảm thấy có gì đó ngọ ngậy trong ngực mình. Bạch Thiện mở mắt ra, cúi người xuống thì thấy Du Hàn Y đang ngậm lấy ngực của cô. Như bản năng của một đứa trẻ khi nhìn thấy cái gì tròn tròn bự bự, nghĩa là có sữa nên ra sức mυ"ŧ lấy.

Nhưng đó không phải là điểm chính, điều làm cho cô không thể nào thích nghi chính là hiện tại, thứ Du Hàn Y mυ"ŧ vào trong miệng chính là nhũ hoa của cô, không phải trong bộ dạng của một con cɧó ©áϊ, mà là của một người phụ nữ.

Cô lại trở thành người.

Bạch Thiện cúi nhìn xuống bầu ngực căng tròn trịa của mình, và miệng của Du Hàn Y đang dính chặt lấy, hai cánh môi đang mấp máy trên bầu vυ" của cô, mà suy ngẫm. Tối hôm qua, là lần đầu tiên sau nhiều năm cô thấy lại hình dạng con người của mình, cũng là ôm lấy Du Hàn Y như này.

Măc dù vẫn chưa thể hiểu được lý do tại sao, giữa cô và Du Hàn Y có mối liên kết thế nào, nhưng một điều mà Bạch Thiện rất chắc chắn, chỉ cần giữ hắn luôn bên cạnh mình thì cô có thể trở thành người.

Sau khi ru ngủ Du Hàn Y xong, Bạch Thiện đã bắt đầu hành trình đi săn của mình. Nhưng vào tầm giờ này để kiếm được đàn ông để mà thịt thì cũng không phải chuyện dễ dàng. Bạch Thiện đã phải chờ rất lâu mới chiếc xe tải đi tới, cô bước ra giữa đường và dang hai tay ra ngăn lại.

Tài xế trong xe bước xuống, nhìn thấy cô một thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ông lão tử tế cởϊ áσ khoác của mình và khoác lên người cô:

''Cô gái! xảy ra chuyện gì? Tôi có thể giúp gì cho cô?"

Bạch Thiện biết thời gian làm người của cô rất ngắn nên không muốn lãng phí, cô bổ nhào vào ông chú ngay lập tức. Mặc dù già đã gần đất xa trời, gân cốt cũng không còn dẻo dai để cùng cô thực hiện những động tác khó nhưng cô không có quyền được kén chọn.

Vì cô đang rất khao khát cái thứ đàn ông của lão, nhiều năm rồi, cô rất nhớ cái cảm giác liên tục dùng sức đó để thỏa mãn cô.

Nào ngờ lúc cô đè ông lão xuống thì từ sau lưng một bà cụ bước đến, bà cầm cái túi xách đánh tới tấp vào người Bạch Thiện:

''Con điên này! mày đang làm gì ông lão nhà tao hả? thả ổng ra mau...con hồ ly tinh"

Bạch Thiện vẫn chưa kịp làm gì ông lão, thì bà lão đã xông vào tát cô ê mặt, tại sao bọn họ ngày ngày đều có thể ăn thịt, cô chỉ muốn thịt có một lần sau cả vạn năm, cũng không được. Trong lúc bà cụ đang đánh hăng say thì Bạch Thiện lại biến về nguyên dạng chó. Khiến cho hai vợ chồng già hoảng loạn bỏ chạy.

"Yêu quái...có yêu quái..."

Sức lực tuổi già dùng để tận hưởng những năm tháng cuối đời đã dùng hết trong một lần trong buổi tối đêm nay, họ chạy không thua gì những vận động viên điền kinh đang tham gia thi thế vận hội. Cả hai ông bà chỉ lo bỏ chạy và để lại một xe tải thịt hung khói trên đường.

Bạch Thiện buồn rũ rượi, cúi xuống nhìn cái bóng đen phản chiếu do ánh đèn đường mang lại, một chiều cao chưa tới một mét, một cái mõm dài, hai cái tai và bốn cái chân. Cô lại trở về làm chó.

Bạch Thiện lủi thủi quay lại xe tải, Du Hàn Y vân còn đang ngậm bịt sữa do cô nhét vào miệng hắn khi nãy.

Cô nhảy lên xe và ôm hắn vào lòng:

''Gâu..gâu...gâu...! hu...hu....bà cô ngươi muốn được ăn thịt...ta muốn được ăn thịt."

Cách đó tầng tầng lớp lớp dưới lòng đất nơi địa phủ, một người phụ nữ xinh đẹp đang quan sát Bạch Thiện qua Thiên Kính, môi son nhếch miệng cười.

Địa giới.Bạch Thiện - Chương 5: Người chó, chó ngườiSau lưng Diêm Hậu, Mạnh Cô và Nguyệt Bà cũng đang đi tới, họ cùng tò mò hướng tầm mắt vào Thiên Kính.

"Diêm Hậu! Người làm như vậy với Bạch Thiện, có phải hơi ác?'' Mạnh Cô lên tiếng, vì cảm thông cho hoàn cảnh của Bạch Thiện, chỉ có một mong ước duy nhất nhưng mãi vẫn chưa hoàn thành.

"Còn cách nào hay hơn sao...các ngươi cũng thấy chỉ vì mối hận của Yêu Hậu với Bạch Thiện, đã hại đứa trẻ Lý Dục và Bát Ái thảm thương thế nào? ta chỉ cần thắng trận cá cược này ...con bé Bát Ái mới có thể sống bớt khổ hơn"

"Nhưng chúng ta đều biết rõ Bạch Thiện trời sinh đã có tướng lẵng lơ, thích làm nhục đàn ông...người vẫn cho rằng có thể thay đổi được bản tính đó của ả ta sao?'' Nguyệt Bà không tin từ một da^ʍ phụ có thể biến thành liệt nữ, cuộc cá cược này từ đầu Diêm Hậu định sẽ là đã thua Yêu Hậu.

"Ta tin nếu lãng tử có thể quay đầu...thì da^ʍ nữ cũng có thể hoàn lương, quan trọng là ta có tìm đúng người để làm ả thay đổi hay không? sợi tơ đỏ của ngươi nhất định phải buộc thật chặt cho ta...tuyệt đối không thể đứt" Diêm Hậu lên tiếng.

"Diêm Hậu...người thật sự đã làm khó cho ta, người mà người đang nói là Du Hàn Y...người biết hắn là kẻ thế nào? Sợi tơ của ta liệu có giữ được hắn hay không?"

Thật sự không thể hiểu, tại sao Diêm Hậu lại ghép đôi Du Hàn Y, một người nam nhân thanh tâm quả dục, không vướn chút bụi hồng trần và một Bach Thiện, da^ʍ nữ có tiếng của cả Tam giới.

--------------

Đêm khuya thanh vắng, trăng hỏi nao, nao lại nhìn mây, mây lại đẩy đưa sang gió, gió lại lay động đám cây cối xung quanh. Thiên nhiên vũ trụ trên cao đang có chung một nổi niềm. Đó là con chó xấu xí bên dưới nó đang làm cái gì.

Lắc cái mông, trườn cái lưng, co chân trái, đá chân phải...Nó là đang tập thể dục đêm khuya sao?

''Gâu..gâu..!!!" Không được ngủ, không được ngủ.."

Bạch Thiện sau nhiều lần biến hóa giữa người chó, chó người. Cô đại khái hiểu được cái quy luật vi diệu gần đây rơi xuống đầu cô. Mỗi tối sau khi cô ôm Du Hàn Y đủ ấm, cô có thể biến thành người trong khoảng thời gian không cố định. Tránh không lãng phí thời gian vàng quý giá của mình, bằng bất cứ giá nào, Bạch Thiện cũng không cho phép mình ngủ.

Sau khi Bạch Thiện ăn hết mấy cả mấy cân thịt hun khói, thì bắt đầu bài tập thể lực giành cho chó. Chính là lắc cái mông, trườn cái lưng, co chân trái và đá chân phải, những cái động tác trên....

Bởi vì cô biết mỗi lần được trở thành người thì thời gian rất giới hạn, còn cô muốn ăn thịt tươi ngon thì cần phải chuẩn bị thật tốt và hành sự thật nhanh nên thể lực tốt là điều kiện đi đầu.

Và giờ việc cô cần làm, chính là ngồi chờ....

Tích...tắc...tích...tích tắc...

Nhưng Bạch Thiện đã chờ đến tận gần sáng, cũng không nhìn thấy bất kì sự biến hóa nào trên cơ thể của mình. Cô vẫn là con cɧó ©áϊ xấu xí, với bộ lông hôi hám.

''Oa..oa...!!!"

Lúc này tiếng khóc của Du Hàn Y đang nằm trong xe vang ra. Thịt thì không được ăn, lại dính cái phiền phức vào người. Bạch Thiện đang vì việc mình không như ý, nên càng bực tức hơn, không muốn quan tâm vấn đề của Du Hàn Y, bỏ mặt cho hắn khóc hàng giờ.

"Oa..oa...!!!"

Tiếng khóc của hắn càng lúc càng lớn, giục cô phải đến quan tâm hắn. Cái thằng nhóc chết tiệt đó, cả ngày chỉ biết có mỗi việc khóc thôi.

''Gâu..gâu...!!! mau nín cho ta...ta vẫn còn chưa được ăn thịt...khóc cái gì? có tin ta ăn thịt ngươi...gâu..gâu.."

Bạch Thiện phóng nhanh đến chỗ Du Hàn Y, nhưng mới giữa đường cô lại khựng người đứng yên, không tin vào mắt mình. Cần hộ hai bàn tay của ai đó, giúp cô dụi sạch mắt của mình lúc này. Nếu không, đều mà cô đang nhìn thấy nên giải thích thế nào.

Tại sao một thằng nhóc sơ sinh còn nằm trong bọc tả tối qua, giờ có thể tự mình đứng vững bằng hai chân. Tốc độ phát triễn của con người bây giờ nhanh đến như vậy sao....Bạch Thiện - Chương 5: Người chó, chó người***hết chương 5***

19/12/21