Chương 8

Em gái thịt nướng tên là Tiểu Noãn, đầu tháng sáu mới vừa tròn hai mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì trở về đảo phụ giúp gia đình trông coi việc kinh doanh trong nhà, vóc người xin xắn, miệng ngọt, rất biết nói chuyện.

Bảy giờ tối, Trần Thứ và ba người Lão Chu, A Long, Phương Tử đi đến chợ đêm uống rượu, Tiểu Noãn đi theo. Uống đến chín giờ rưỡi, Lão Chu và A Long ghé vào nhau nói chuyện, Phương Tử thì ói đến trời đất u ám, gục xuống bàn ngủ.

Tiểu Noãn cười hì hì chống cằm hỏi Trần Thứ: "Anh ơi, anh còn có thể uống không?"

Trần Thứ khẽ ấn lên trán: "Không thể uống nữa, phải tỉnh táo một chút mới đưa bọn họ về nhà được."

Ánh mắt trong veo như nước của Tiểu Noãn đảo qua: "Đều là đàn ông, sao tửu lượng lại kém nhiều như vậy, nhất là cái tên tóc vàng kia, tuổi còn trẻ, nhưng một chút cũng không dùng được."

Trần Thứ cảm thấy buồn cười, "Em đừng có nói cậu ta như vậy, cậu ta thích em đó."

"Ha? Không thể nào?"

"Sao lại không thể," Trần Thứ đốt một điếu thuốc: "Nếu không phải vì muốn có mặt mũi ở trước mặt em, cậu ta cũng không uống liều mạng như vậy."

Tiểu Noãn vặn vẹo trên ghế ngồi một cái: "Em mới không thích tên tóc vàng kia đâu... Con trai cái gì cũng không hiểu, đàn ông vẫn là trưởng thành mới tốt."

Trần Thứ cười: "Em mới bao lớn, gặp được mấy người đàn ông, lại cho ra loại kết luận như vậy."

Tiểu Noãn nhìn Trần Thứ: "Em thấy anh rất tốt."

"Anh?" Bàn tay kẹp điếu thuốc của Trần Thứ chọt nhẹ cô ấy: "Còn là trẻ con, không cho phép nói với chú như vậy, cẩn thận chị Phỉ Phỉ của em đến gây phiền phức đó."

"Hừ, em sẽ sợ chị ta sao? Chị ta có gì giỏi hơn người chứ? Không phải... Ngực lớn hơn em một chút, mông vễnh hơn em một chút, chị ta cũng sắp ba mươi rồi, anh thích chị ta là vì cái gì?"

Trần Thứ vui vẻ cười không ngừng: "Anh thích ngực to mông vễnh của cô ấy."

"Lưu manh! Nông cạn!" Tiểu Noãn vỗ bàn một cái rời đi.

Trần Thứ đưa ba tên đàn ông say như chết về nhà, ban đêm trên đảo có gió lớn, thổi đến mức mơ mơ màng màng, không tỉnh được rượu, trái lại càng làm cho anh thêm buồn ngủ.

Trên bầu trời đêm chỉ có một mình mặt trăng, tiếng sấm vang lên cuồn cuộn, mưa như thác nước đổ xuống, gió lướt qua, tường vi nở rộ bay đầy trời, cánh hoa màu hồng rơi xuống đỉnh đầu của anh, rồi rơi xuống bả vai anh, theo nhịp bước chân lắc lư lảo đảo của anh, rơi xuống đất, chỉ chốc lát sau lại bị gió cuốn bay, không có bay vào chỗ sâu trong hẻm.

Tay anh nắm chìa khóa, lảo đảo lên lầu, mở cửa, ánh đèn hơi sáng, phòng khách và phòng bếp chỉ cách nhau một tấm rèm, anh thấy Tây Thi Phỉ Phỉ đang nấu ăn trước bếp lò.

Giỏi thật, không biết người phụ nữ này lấy đồng phục học sinh ở đâu, màu xanh trắng, còn mặc rất vừa, nhìn từ sau lưng không phải là một em gái học sinh sao.

Anh cảm thấy rất buồn cười, ném chìa khóa xuống, ôm eo cô nàng từ phía sau, môi mỏng dán chặt vào bên tai cô gái: "Ở chỗ này định câu dẫn ai hả?"

Thân hình Tây Thi Phỉ Phỉ có chút cứng ngắc, hình như nói cái gì đó, anh không chú ý nghe, bàn tay trợt vào trong áo cô gái, một đường đi lên, bắt được quả đào mềm mại trước ngực, xoa bóp không nhẹ không nặng.

"Em, tiểu tao hóa, thiếu làm có phải hay không?" Trần Thứ thấp giọng cười, cái tay linh hoạt bò vào trong áo ngực, xúc cảm rất tuyệt vợi, chẳng qua hình như không lớn như lúc trước.

Dụng vọng cứng ngắc của anh chống đỡ sau lưng cô gái, tay trái tìm kiếm về phía vùng tam giác bí ẩn.

"Cha..." Lúc này rốt cuộc cũng nghe được tiếng kêu run rẩy của cô gái: "Cha..."

Trần Thứ dừng lại, thoáng đứng thẳng người, quay mặt cô gái về phía mình, trong nháy mắt giống như bị tạt một chậu nước lạnh, lại giống như vừa bịt tạt một chậu nước nóng, thoáng chốc tỉnh táo lại.