Chương 9

"CMN!" Anh chợt thả cô gái ra, lui về phía sau hai bước, "Nặc Nặc... Tại sao là con? Tại sao con lại về?"

Ngón tay của Trần Nặc vân vê vạt áo, thân thể cứng còng không di chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tóc dài che đi, không thấy rõ được vẻ mặt.

Hồi lâu, cô cứng đờ nói: "Thi xong rồi, về nhà nghỉ hè."

Bàn tay của Trần Thứ tê dại: "Thì ra là thi xong rồi, nhanh như vậy sao." Anh cố gắng làm cho giọng mình trở nên bình tĩnh, "Thi như thế nào, có thể đậu được trường cấp ba trọng điểm không?"

Trần Nặc không lên tiếng.

Hầu kết của anh di chuyển qua lại: "Chuyện đó, mới vừa rồi, cha cho rằng là dì Phỉ Phỉ của con, cha... Uống nhiều rượu rồi."

Trần Nặc vẫn không lên tiếng, vươn tay cầm nồi nhỏ đựng sữa đặt lên bếp, rồi bỏ vào một miếng đường phèn nhỏ, dùng cái muỗng chậm rãi khuấy, ánh mắt lãnh đạm. Rất nhanh sữa bò đã nóng, cô rót vào trong ly thủy tinh, quay đầu lại hỏi Trần Thứ: "Cha muốn uống không?"

Trần Thứ than thở một tiếng, thử thăm dò, vỗ đầu cô một cái, cô cũng không né tránh, cũng không có phản ứng đặc biệt khó chịu gì.

"Không uống, con uống rồi đi ngủ sớm đi."

Anh buồn bực đốt điếu thuốc, rời khỏi phòng bếp, bước chân chần chờ chốc lát, lại đi ra ngoài cửa thay giày.

Đột nhiên Trần Nặc đứng ở sau lưng anh: "Cha muốn ra ngoài sao?"

"Ừ."

"Nhưng cha vừa mới trở về mà."

"Cha đi mua chút đồ."

Trần Nặc cầm ly thủy tinh, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bên ngoài mưa rất lớn."

Lúc này, một tiếng "Ầm" vang lên, sấm chớp rền vang, mưa như thác nước đổ xuống.

Trần Thứ cũng không dừng lại động tác, anh mở cửa ra: "Chính con đóng kỹ cửa sổ lại, mấy ngày nay cha... Có thể không trở về, có chuyện gì đến tiệm tìm cha."

Trần Nặc cúi đầu nhìn xuống đất, yên lặng mấy giây, lạnh nhạt "Vâng" một tiếng.

Trần Thứ đi đến nhà của Tây Thi Phỉ Phỉ, một đêm không trở về.

Buổi sáng sáu giờ, Trần Nặc gọi điện cho anh, nói cho anh biết cửa sổ phòng anh bị vỡ, mưa tạt vào, khắp nhà đều là nước.

Trời còn chưa sáng, Trần Thứ đã chạy về nhà, nhìn thấy Trần Nặc đang quỳ trên sàn nhà dùng giẻ lau lau nước.

"Tối hôm qua bão thổi đến." Cô nói.

Trần Thứ đi vào phòng mình nhìn thử, bởi vì giường được đặt bên cạnh cửa sổ, cho nên lúc này chăn gối đều ướt hết cả, từng mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi đầy trên giường, quần áo khoác lên trên ghế vẫn còn đang nhỏ nước, toàn bộ phòng ngủ giống như bị cướp, thấy vậy anh khóc không ra nước mắt, "Con bà nó...."

Trần Thứ vặn giẻ lau vào trong chậu, cúi đầu lặng lẽ cười.

Không ngờ lại bị Trần Thứ nhìn thấy, anh đến sân thượng cầm cây chổi, vừa đẩy đẩy đầu của cô: "Con đang cười trên sự đau khổ của người khác à?"

"Cha," Cô nói: "Để con dọn cho, cha đi nghỉ ngơi một lát đi, một lát nữa không phải cần đến tiệm sao?"

“Giường đều đã như bồn tắm rồi, sao còn ngủ được nữa."

"Cha vào ngủ phòng con đi."

Anh móc thuốc lá và bật lửa từ trong túi ném lên trên bàn trà nhỏ, "Được rồi, cha nằm trên ghế sa lon là được."

"Ghế sa lon cũng phải lau, " Cô đứng bên cạnh: “Phòng khách cũng phải quét dọn, đi tới đi lui, cha làm sao ngủ được? Vào phòng đi thôi."

Trần Thứ suy nghĩ một chút, đi vào phòng con gái, vừa nằm xuống giường, không đến nửa phút đã chìm vào trong mộng đẹp.

Quét dọn xong nhà cửa, còn chưa đến bảy giờ rưỡi, sau khi bão đi qua, trời đất giống như bị rửa sạch, mát mẻ sạch sẽ.

Cô đến phòng bếp luộc bắp dẻo và trứng gà, lúc đầu đậu nành đã được ngâm mấy giờ, bây giờ cũng đã mềm, cô bỏ đậu nành vào máy xay đậu nành.

Sau khi chuẩn bị xong toàn bộ bữa sáng, cô bưng đến đặt lên bàn uống trà nhỏ trong phòng khách.

Cô ngáp một cái, đi vào trong phòng, hơi nhìn một chút, đi vòng qua một đầu khác, nằm xuống mép giường.

Trong nhà thật yên tĩnh, âm u lạnh lẽo, không khí vẫn còn mùi ẩm ướt, giống như khe hở trong gạch ngói mọc ra rêu xanh, vừa cũ kỹ vừa ẩm.

Máy quạt ở góc tường chậm rãi quay, cô nhẹ nhàng lặng lẽ xoay người lại, trong ánh sáng u ám không rõ nhìn Trần Thứ.

Tim của cô đập rất nhanh, nhanh đến hoang đường, nhanh đến vô lý.

Không thể khống chế, thật sự không thể khống chế, cô tiền lại gần, vùi đầu hôn lên giữa trán của Trần Thứ.

Sau đó giống như đứa trẻ làm sai chuyện, co rụt người nằm xuống, nhắm mắt, nhưng lông mi lại không ngừng giật giật.

Một lúc sau, Trần Thứ trở mình, đưa lưng về phía cô ngủ. Trên tường kim giờ kêu tí tách, ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng lên, Trần Nặc lẳng lẽ dán vào sau lưng anh, vẫn không ngủ.

Chẳng biết lúc nào Trần Thứ đã tỉnh rồi, im hơi lặng tiếng đi xuống giường, đi thẳng ra ngoài.

Trần Nặc cũng đứng lên, đi đến phòng khách, thấy anh đang cầm bậc lửa đốt điều thuốc.

Bữa sáng trên bàn vẫn còn nóng, cô nói: "Bây giờ còn sớm."

Trần Thứ không trả lời cũng không nhìn cô.

Trần Nặc mím môi nói: “Con đi hâm lại sữa đậu nành, cha ăn xong bữa sáng thì đi."

"Không cần." Trần Thứ vươn tay ra xoa trán, bỗng nhiên nói: “Ngày mai con đến đồn công an làm thẻ căn cước đi, sau đó tham gia trại hè."

Cô ngây người tại chỗ, chân mày dần nhíu lại: “Con không muốn đi."

"Không muốn đi? Hai tháng ở nhà làm gì?" Thái độ của Trần Thứ rất kiên quyết: "Trại hè hoặc là căn cứ giúp đỡ, chính con chọn, cha phải ra ngoài rồi."

Trần Nặc siết chặt vạt áo, nặng nề nói: “Con không đi!"

Trần Thứ ngẩng đầu nhìn cô.

Cô gằn từng chưa: “Con đã trưởng thành rồi, con có quyền lựa chọn của mình, cha phải tôn trọng ý nguyện cá nhân của con."

"Chờ con tròn mười tám tuổi lại nói lời này với cha cũng không muộn." Anh nói: "Bây giờ con, còn xa lắm mới trưởng thành được, không cần cả ngày nghĩ mấy chuyện linh tinh, không có bất kỳ chỗ tốt nào với con cả, biết chưa?"

Hình như cô đã hiểu, lại hình như không hiểu được.

"... Tóm lại con không đi."

Trần Thứ lạnh lùng nheo mắt lại: "Trần Nặc, bây giờ cha không quản được con phải không?"

Trần Nặc cúi đâu xuống, khổ sở trong lòng, lỗ mũi chua xót, vành mắt cũng đỏ lên: "Cha..."

"Con còn biết cha là cha của con à."

Trần Thứ dập điều thuốc, cầm chìa khóa, rời đi không quay đầu lại.