Chương 7

Tửu lượng của cô ấy bình thường, còn kém xa với anh, vào lúc này cũng không khoe tài, khoát tay nói: "Con gái người ta, không thể uống được nữa."

Anh cong môi nói: "Em cũng sắp ba mươi rồi, còn con gái gì nữa chứ?"

Hồ Phỉ vừa nghe như vậy lập tức bùng nổ: "Bà đây chỉ mới hai mươi tám xuân xanh, cần mặt có mặt, muốn vóc người có vóc người, người đẹp nhất ở cảng Tam Bảo này, thái độ của anh là gì vậy hả, thật là không thú vị, không phục vụ nữa!"

Cô ấy vừa nói vừa đứng dậy, đã bị anh cầm tay giữ lại: "Đừng làm ồn ào, ngồi xuống uống với anh một chút đi."

Hồ Phỉ bẹp bẹp miệng, dứt khoát ngồi trên đùi anh, hai cánh tay như ngó sen ôm lấy cổ anh, lắc lư qua lại: "Chao ôi, em nghe nói anh định đưa Nặc Nặc ra nước ngoài, có thật hay không?"

Trần Thứ cười hừ: "Tin tức còn rất nhạy nha."

Anh nhấp một ngụm rượu: "Không nhanh như vậy, ít nhất phải chờ con bé học xong cấp ba đã."

"Ít nhất một năm cũng phải có chừng hai trăm nghìn, anh có nhiều tiền như vậy sao?

"Anh bán nhà đi, cộng thêm tiền tích góp của những năm nay, gần đủ rồi."

"Chao ôi, không nhìn ra nha, vĩ đại như vậy." Hồ Phỉ liếc nhìn khuôn mặt của anh, tim đập loạn lên: "Vậy anh bán nhà rồi, sau này ở chỗ nào."

Trần Thứ liếc nhìn cô ấy một cái, biết suy nghĩ nhỏ của cô ấy, cũng không định chọc thủng, chỉ nói: "Thuê nhà, ở nhà trọ, nơi nào cũng được, còn sợ không tìm được chỗ sao?"

Hồ Phỉ nói: "Thật ra thì... Anh có thể dời đến chỗ của em..."

"Vậy thì không được, " Anh lắc đầu: "Anh sẽ trở thành kẻ ăn bám, trên đảo nhiều người như vậy, nói ba nói bốn, anh còn muốn sống chỗ này nữa."

Hồ Phỉ trừ hai mắt, đánh một quyền vào ngực Trần Phỉ: "Anh cũng không phải chưa từng ngủ lại nhà em."

"Ngủ lại và sống lâu dài hoàn toàn khác nhau."

"Trần Thứ!" Cô ấy giận đến mức hô hấp dồn dập, lúc đầu gương mặt bởi vì rượu mà ửng đỏ lên, bây giờ vì tức giận mà ngực phập phồng, xuân quang vô hạn.

"Từ lúc mới đến đảo em đã ở cùng anh rồi, tới hôm nay cũng đã ba năm, anh xem Hồ Phỉ em không có người theo đuổi sao, cả một đống người trẻ tuổi nhiều tiền hơn anh xếp hàng dài đó, anh cho rằng em nhất định sẽ chờ anh đúng không?"

Trần Thứ vươn bàn tay ra, hung hăn bóp kiều nhũ tròn trịa của cô ấy một cái: "À, xếp hàng sao, vậy em đi đi, đi đi."

Cô ấy thét chói tai, quả đấm nhỏ giống như hạt mưa rơi xuống vai anh: "Anh là đồ khốn, đồ khốn! Ỷ vào chuyện em thích anh, mà khi dễ em!"

Đột nhiên một cổ lửa nóng vọt đến bụng, Trần Thứ lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, sãi bước ôm người vào phòng ngủ, ném lên giường, dùng lực bóp mạnh bắp đùi của cô ấy: "Muốn làm có phải hay không? Muốn bị trừng phạt đúng không?"

Ở trên giường Trần Thứ mạnh mẽ giống như gϊếŧ người vậy, hung khí xông ngang đánh thẳng, vô cùng càn quấy, tốc độ và lực đạo rất là biếи ŧɦái, không làm cho Hồ Phỉ khóc lóc cầu xin tha thứ thì không được.

Hồ Phỉ yêu thảm anh, mỗi lần nhắc đến chuyện danh phận, nhiều nhất là ồn ào một trận nhỏ, thật muốn nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với anh, nhưng thật sự không được.

Ngày thường Trần Thứ đối với cô ấy cũng không tệ, cho tới bây giờ hình như cũng chỉ có một người phụ nữ là cô ấy, nhưng mà, những cô gái, phụ nữ nhớ nhung anh thì rất là nhiều.

Hồ Phỉ tự nhận mình xinh đẹp, cho tới bây giờ cô ấy không để ý đến mấy người phụ nữ bên cạnh Trần Thứ, chẳng qua lúc này, cô ấy cũng gần ba mươi tuổi, có chỗ khác biệt với cô gái nhỏ chừng hai mươi tuổi non ra nước.

Làm cho cô ấy tức giận nhất chính là yêu tinh nhỏ của tiệm thịt nướng kia, thấy Trần Thứ là gọi anh dài anh ngắn, lớn lên bộ dạng bình thường, nhưng khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, làn da mềm mại, cùng với hơi thở thiếu nữ kia, thật sự làm cho cả người cô ấy không thoải mái.

Đáng giận hơn chính là, cái người đàn ông tên Trần Thứ này còn thích đùa giỡn với các cô gái, đã là người đàn ông già ba mươi sáu tuổi rồi, mặc dù không chăm chút ăn mặc, nhưng với vóc dáng cao lớn đó, bộ dạng lại không tệ, khí chất cà lê phất phơ, thật sự là gọi ong dẫn bướm đến!

Nghĩ tới đây, Hồ Phỉ hung hăng bấm lên người Trần Thứ, tiến đến bên tai anh: "Không phải anh thích cô gái nhỏ sao, nếu không lần sau chúng ta chơi khác một chút, em giả thành học sinh, anh làm thầy giáo, như thế nào?"

Trần Thứ nói: "Không bằng em giả thành kỹ nữ thì anh càng hăng hái hơn."

"Phi, đáng ghét!"

Sau đêm đó, hình như là vì muốn làm cho Hồ Phỉ yên lòng, Trần Thứ đưa chìa khóa nhà cho cô ấy. Hồ Phỉ giống như lấy được giấy kết hôn, vui vẻ mấy ngày, ngay cả chuyện Trần Thứ lại đi ăn khuya ở tiệm thịt nướng kia cũng không lên cơn.