Chương 6

Sáng sớm bốn giờ, đồng hồ báo thức vang lên, Trần Thứ tỉnh lại trên ghế sa lon, toàn bộ eo lưng đều mỏi, đầu thì choáng váng.

Một người đàn ông cao lớn, cao một mét tám vùi mình ngủ một đêm trên ghế sa lon nhỏ, quả thật không quá dễ chịu.

Hôm nay phải đi lấy hàng, cái tên người mới Phương Tử kia không đáng tin, còn phải do anh dẫn đi mấy lần mới quen được.

Trần Thứ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tiểu, đầu óc vẫn còn có chút mông lung, trong lúc bất chợt nhớ tới Trần Nặc ở nhà, giật mình một cái, vội vàng đóng lại cánh cửa đang mở rộng. Cúi đầu liếc nhìn một cái, tiểu xong, khẽ run mấy cái, mặc quần vào, tiếp đó đơn giản rửa mặt một lát, nước lạnh tạt vào mặt, cuối cung cũng tỉnh táo mấy phần.

Trước khi ra cửa anh nhìn vào phòng Trần Nặc một chút, đột nhiên cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái con gái đã mười lăm tuổi rồi, anh cũng gần bốn mươi, hình như nửa đời người cứ trôi qua như vậy.

Trần Thứ cầm chìa khóa đi ra khỏi cửa, lúc bảy giờ dành chút thời gian mua đồ ăn sáng trở về, phát hiện nhà trống rỗng, người đã đi rồi.

*

Tháng tư đi qua, buổi chiều ngày hôm đó Lão Chu mua một trái dưa hấu chiêu đãi mọi người, lúc nói chuyện với nhau, ông ta hỏi Trần Thứ: "Nặc Nặc nhà cậu cứ ở bên ngoài như vậy, cậu cũng không lo lắng sao?"

Trần Thứ quăng vỏ dưa hấu vào trong giỏ rác: "Lo lắng cái gì, trường học có giáo viên quản mà."

Lão Chu vỗ vỗ cái bụng: "Tôi nói này, có phải cậu có chút... Trọng nam khinh nữ gì đó không?"

Anh cưới: "Có thể là có chút đi."

Lão Chu chao ôi một tiếng: "Bây giờ là thời đại gì rồi, người anh em, tư tưởng này của cậu không được nha, con trai bây giờ rất nghịch ngợm, con gái mới là quý báu. Nghe câu này chưa, con gái chính là áo bông nhỏ tri kỉ, giống như Đàn Đàn nhà tôi vậy, mỗi ngày đều gọi mười cuộc điện thoại cho tôi, lúc tan học trở về thì dính lấy tôi, giống như thuốc dán chó vậy. Mẹ con bé nói chờ con bé lên cấp ba sẽ gửi con bé đi học nội trú, bây giờ tôi suy nghĩ đến chuyện này một chút đã không nỡ rồi, thật sự không nỡ, đau lòng kiều gì ấy."

Trần Thứ cười to ha ha: "Vậy nếu sau này Đàn Đàn kết hôn thì sao, chắc anh sẽ phát bệnh tim mất."

"Thật sự là," Lão Chu nghiêm túc nói: "Chẳng qua chờ con bé đến tuổi dậy thì, chắc không quản được nữa rồi. Tôi nghe nói con nít đến tuổi dậy thì sẽ bắt đầu phản nghịch, nhìn người lớn không vừa mắt. Cậu nói một câu nó cãi lại mười câi, còn đặc biệt không xem trọng cậu, hận không thể suốt ngày ở bên ngoài không về nhà, chao ôi, Nặc Nặc không phải là như vậy đi?"

Trần Thứ suy nghĩ một chút: "Trái lại không có chuyện này, con bé không để cho tôi lo lắng."

Lão Chu lắc đầu: "Người làm cha như cậu cũng thật thoải mái, từ nhỏ đã đưa Nặc Nặc đi học nội trú, thật vất vả mới trở về một chuyến nhưng cậu lại không nóng không lạnh. Nặc Nặc là một đứa trẻ hiểu chuyện, đổi thành cha mẹ khác chỉ sợ cầm trong tay cưng chiều không hết, còn cậu thì sao, thân ở trong phúc mà không biết là phúc."

Trần Thứ "Sách" một tiếng: "Tôi làm sao? Bây giờ tôi làm việc mệt muốn chết không phải vì kiếm tiền muốn sau này đưa con bé đi ra nước ngoài học đại học sao. Dù sao sớm muốn gì cũng phải đi, còn quá nhạy cảm như vậy làm gì, làm hết trách nhiệm là được."

Tối hôm đó Hồ Phỉ đến nhà anh nấu cơm, một đĩa thịt vụn ôm cà, một đĩa cải trắng xào, còn có một nồi thịt bò luộc, có thể nói là phong phú. Người đàn ông này có khẩu vị giống như cô ấy, đều thích ăn cay, không thích ăn đồ quá nhạt nhẽo.

Trần Thứ không nấu cơm, cũng không biết là không biết nấu cơm hay là không muốn, tóm lại cho đến bây giờ Hồ Phỉ không bảo anh xuống phòng bếp.

"Em có được hay không vậy, Tây Thi Phỉ Phỉ." Đêm hè côn trùng vang lên không dứt, quạt máy trên đỉnh đầu thổi vù vù, uống mấy chai bia ướp lạnh, Hồ Phỉ đã say mê màng, hoảng hoảng hốt hốt, bị Trần Thứ cười nhạo một tiếng.