Chương 5

Hai người nói chuyện, mì sợi cũng đã nấu chín, hai cha con bưng đến bàn nhỏ trong phòng khách, mở ti vi lên. Đài Hồ Nam đang chiếu Thiếu niên đồng học, cô đổi mấy kênh, thấy có phim Thần Điêu đại hiệp bản mới, liền dừng lại, ngồi trên cái ghế thấp vừa ăn mì vừa xem phim.

Trần Thứ thì trực tiếp ngồi xuống dưới đất, duỗi hai cái chân dài ra, ăn ngốn nghiến, rất là tùy ý.

Trái lại anh cũng không quản con gái xem phim, bình thường nội trú không có giải trí gì, về nhà cũng phải để con bé muốn làm gì thì làm.

Sau khi Tiểu Long Nữ trong phim diễn đến cảnh bị Doãn Chí Bình làm nhục đầy hàm xúc, nàng cho rằng người cùng mình vui vẻ chính là Dương Quá, cho nên nàng không để cho hắn gọi mình là cô cô nữa, Dương Quá không hiểu chuyện gì, đầu óc mơ hồ.

Tiểu Long Nữ nói: "Chẳng lẽ chàng không xem ta là vợ chàng sao?"

Dương Quá hoảng sợ: "Vợ? Không thể nào, không thể! Ngài là sư phụ của đồ nhi, ngài là cô cô của con mà!"

...

Tiểu Long Nữ thật là xuôi xẻo. Trần Nặc nhớ đến trong lớp các nữ sinh thương trêu chọc cô, nói sau này lớn lên cô phải đi làm minh tinh, đóng phim gì đó... Cô biết bộ dạng mình xinh đẹp, chẳng qua ngũ quan của cô lại mang theo hơi hướng phương Tây, đôi mắt hai mí thật to, cái mũi nhỏ nhắn cao cao, nhìn một cái có thể nhận ra là người có dòng máu lai, mà trong lòng cô càng thích người lớn lên có vẻ đẹp phương Đông cổ điển hơn.

Nghĩ tới đây, cô len lén liếc nhìn Trần Thứ một cái, thấy anh đang vùi đầu ăn, cũng không chú ý trong ti vi đang diễn cái gì.

Trần Nặc cảm thấy, cô vẫn giống cha nha. Nghe nói mẹ cô sinh ra ở một trấn nhỏ phía Bắc nước Pháp, là người mang hai dòng máu Pháp Đức, điển hình là người tóc vàng kim, mắt xanh đa tình. Mà tóc cô thì là màu đen, mắt cũng màu nâu, môi cũng vô cùng giống với Trần Thứ, một khi cười lên thì...

Cô di chuyển tầm mắt, một lát sau, lơ đãng hỏi Trần Thứ: "Cha, cha cảm thấy, con lớn lên giống cha không?"

Trần Thứ đang gắp con hàu, nghe nói như vậy thì ngẩng đầu lên liếc nhìn con gái một cái, thuận miệng nói: "Tạm được, khi còn bé thì một chút cũng không giống, bây giờ có thể nhìn ra được con là con ruột của cha." Tiếp đó lại bổ xung một câu: "Nhưng không đẹp bằng cha."

"..." Đùa gì vậy. Cô nhỏ giọng thì tầm: "Cuồng tự luyến."

Trần Thứ nghe vậy cười nhẹ một cái.

Ăn cơm xong, cô dọn dẹp chén đũa, sau khi đi ra khỏi phòng bếp thì ngồi trên ghế sa lon xem phim với Trần Thứ, coi như trau dồi tình cảm cha con. Chẳng qua hai cha con ngồi cũng không xa nhưng cũng không gần, ở giữa có thể ngồi thêm một người nữa, bầu không khí có chút lạnh lẽo.

Trần Thứ đốt một điều thuốc, chợt hỏi cô: "Gần đây thành tích của con như thế nào?"

Trần Nặc ôm gối ôm: "Cũng không tệ lắm, xếp hạng trước năm mươi trong khối."

"Tiếng Pháp thì sao?"

"Vẫn còn đang học ạ."

Trần Thứ gật đầu một cái, "Hết tiền dùng thì phải nói với cha."

"Vâng."

"Đúng rồi." Anh nhớ đến gì đó: "Lấy tám trăm này đi, không phải muốn đóng tiền học thêm sao, còn dư lại thì con giữ lấy mà dùng, mua thêm chút trái cây mà ăn."

Cô có chút do dự: "Trong thẻ cơm còn ba trăm ạ."

"Đó là tiền của thẻ cơm, bình thường con không đi dạo phố sao?"

"Bình thường trường học không cho học sinh tùy tiện ra ngoài..." Trần Nặc vừa nói vừa nhận lấy, gấp lại bỏ vào trong túi quần đùi.

"Không nên mua những thực phẩm rác, đồ nướng, hay khoai tây chiên gì đó, ăn cái đó không tốt với thân thể."

"Vâng." Cô cũng tìm một đề tài hỏi: "Gần đây trong tiệm làm ăn như thế nào ạ?"

"Bình thường."

"Bình thường còn tuyển người...."

"Ừ, có lúc cũng rất bận rộn."

"Ồ." Cô cuộn tròn hai chân, cánh tay đặt trên đầu gối, cằm tựa vào cánh tay, một đôi mắt màu nâu to tròn nhìn ti vi, hồi lâu sau cô nghiêng đầu, thấy cha đã ngủ rồi.

Thuốc lá giữa hai ngón tay còn đang cháy, tro thuốc lá thật dài run run muốn rơi xuống. Cô vươn tay ra, cẩn thận lấy xuống, gảy vào trong gạt tàn thuốc, sau đó thử một chút, hít nhẹ một hơi, đắng đắng, chát chát, còn bị sặc nữa, thật sự không biết cái này có gì mà thích hút như vậy.

Trần Nặc dập tắt điều thuốc, tắt ti vi, vào phòng ngủ lấy một tấm chăn mỏng đắp cho Tần Thứ, sau đó lại về phòng làm bài tập một lát, qua mười giờ, tắt đèn đi ngủ.