Chương 4

Trần Thứ bị mưa làm ướt nửa người.

Xe ba bánh dừng ở bên ngoài sân, trên tường gạch đỏ xanh um tươi tốt, nụ hoa tường vi đang đợi nở, trải qua một ngày tắm mưa, từng đóa hoa tản ra một mùi thơm trầm tĩnh sâu đậm, giống như đang xông vào rừng sâu dày đặc sương mù vậy.

Anh xách một cái túi hàu sống bước vào sân, căn nhà này là nhà hai tầng, tầng phía dưới cho một nhà đình bốn người từ vùng khác đến đây làm ăn thuê, tầng hai thì cho mình ở.

Là một tầng nhà nhỏ màu xanh trắng năm mươi mét vuông, tường là màu xanh, cửa sổ cũng là màu xanh, cửa không khóa, phòng khách sáng rực lộ ra ánh sáng.

Anh đẩy cửa đi vào, phát hiện trong nhà đã được quét dọn vô cùng sạch sẽ, chai rượu được đặt vào rương giấy, gạt tàn thuốc đã được rửa qua, áo và quần đùi của anh cũng đang bay phất phơi theo gió ở sân thượng.

Trong phòng đang phát bài hát của Châu Kiệt Luân, hình như mấy đứa trẻ bây giờ đều thích loại nhạc này, hát không rõ chữ, nhưng rất là nổi tiếng, ngay cả chợ bán thức ăn cũng dán áp phích của ca sĩ này.

Trần Nặc vừa kéo cây lau nhà vừa từ trong phòng đi ra, cô đã thay đồng phục học sinh rồi, lúc này đang mặc một cái quần bãi biển và một cái áo thun rộng, trên cổ chân buộc một cái dây đỏ, càng làm cho làn da ở cổ chân của cô trở nên trắng sáng mềm mại hơn.

Trần Thứ cúi đầu nhìn dấu chân trên sàn do mình đi, suy nghĩ một chút, vòng ra cửa thay dép, trực tiếp đặt hàu sống lên bàn uống trà nhỏ, sau đó đi vào phòng ngủ lấy quần áo đã được giặt sạch, thuận tiện hỏi con gái: "Con đã ăn cơm chưa?"

"Ăn một quả xoài rồi ạ." Cô vừa mới thu dọn xong, tóc tai tán loạn.

Cô tháo dây thun ra buộc lại tóc, lúc này lộ gương mặt xinh đẹp non nớt, giống như trứng gà bóc vậy.

"Con muốn nấu mì, cha ăn không?" Cô hỏi cha cô.

Trần Thứ ừ một tiếng, chỉ hàu trên bàn: "Mang mấy con hàu sống này đi, làm luôn đi."

"Vâng."

Cô cầm vào phòng bếp, dùng bàn chải nhỏ rửa sạch hàu, sau đó thả vào trong nồi hấp chín, tỏi và ớt cắt nhỏ xào cho thơm, sau đó thêm một muỗng xì dầu và dầu hào, làm thành sốt gia vị, đợi sau khi hàu được hấp chín thì tưới nước sốt lên, rải chút hành lá cắt nhỏ là xong.

Mì trác tương cũng rất dễ làm, lúc trước đã chuẩn bị xong sốt đậu tương, bây giờ luộc mì là được.

Sáu con hàu, mỗi người ba con, Ừ... Cô nghĩ, nếu làm thêm hai cái trứng chần nước sôi, có phải có chút nhiều hay không?

Khói dày đặc tản ra từ nồi nước sôi, cô xoay người cầm mì sợi lên, không ngờ có người đứng phía sau, làm cô sợ giật mình.

"... Cha."

Cũng không biết Trần Thứ đã tắm xong từ lúc nào, mùi bạc hà nhẹ nhàng sảng khoái đã thay thế mùa tanh của hài sản, anh cứ theo lẽ thường mặc một cái áo ba lỗ màu trắng và cái quần đùi rộng. Màu da khỏe mạnh, bắp thịt ở cánh tay săn chắc, đường cong đầy đặn mà lưu loát, vóc dáng quá cao, mái tóc được cắt rất ngắn, có thể thấy rõ biểu tình trên mặt của anh.

Trần Thứ sờ đầu cô một chút: "Tóc trở nên dài rồi."

Cô bỏ một ít mì sợi vào trong nồi, dùng đũa khuấy, lại nghe anh nói tiếp: "Hình như còn cao hơn nữa."

Cô quay đầu lại nhìn Trần Thứ cười: "Một mét sáu mươi sáu rồi."

Anh giật mình, lấy tay đo đỉnh đầu của cô, sắp cao đến cằm của mình rồi: "Cao nhanh như vậy? Năm ngoái mới cao bao nhiêu chứ?"

Cô quay mặt đi tiếp tục nhìn chằm chằm vào nổi mì sợi đang sôi, "Bây giờ con còn cao hơn phần lớn nam sinh ở trong lớp rồi, thật là xấu hổ."

"Cái này thì có là gì," Trần Thứ cho đây là chuyện đương nhiên: "Gien tốt quá cũng không có cách nào, con chịu đựng một chút là được."

"..."

Cô vừa tức vừa cười, liếc mắt: "Cha."

Trần Thứ vỗ đầu cô, "Cha nói thật, con trai của lớp con ngay cả một mét sáu mươi sáu cũng chưa tới, ăn cái gì lớn vậy? Không kiểm tra lương thực trong nhà thử sao?"

"Nam sinh dậy thì tương đối trễ mà."

"Trễ cái rắm á, ông đây vào lúc học cấp ba cũng đã một mét tám rồi này"