Chương 3

Buổi tối bảy giờ, khóa xong cửa, Trần Thứ lái xe ba bánh ra khỏi chợ hải sản, đi đến trước tiệm tạp hóa của Hồ Phỉ.

Từ tiệm sách của phố Đông đi đến, phải đi lên một cái sườn dốc, rồi đi ngang qua quán rượu và một tiệm mì. Lúc này anh dừng xe ở bên phải con đường, xuống xe đi vào trong tiệm, cong ngón tay gõ vào tủ kiếng.

Một người đẹp vừa ăn đủ đủ vừa xem phim Hàn ngẩng đầu lên, vừa thấy Trần Thứ, mắt phượng trợn trắng, tiếp tục xem phim, không để ý đến anh.

Trần Thứ cười, lại gõ vào kính thủy tinh: "Này này, em trừng anh làm gì? Sao lại không để ý đến người ta rồi?"

"Anh là ai vậy, khôngq quen biết."

Trần Thứ đi vào trong quầy, cánh tay chống lên kệ hàng, vây khốn người đẹp trong ngực: "Mới mấy ngày không gặp, CMN em liền không quen biết rồi?"

Hồ Phỉ ném trái cây vào trong mâm, quay đầu chăm chú nhìn anh: "Anh không phải bị con hồ ly tinh nhỏ của tiệm thịt nướng câu đi rồi sao, còn tới tìm em làm gì? Nhanh chóng chút đi, bà đây không hiếm lạ gì."

Trần Thứ kêu oan: "Con hồ ly tinh nào? Tiệm thịt nướng gì chứ?"

Hồ Phỉ hừ lạnh: "Bớt giả bộ đi, đừng tưởng rằng em không biết."

Trần Thứ suy nghĩ một chút, làm ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra: "À, tiệm thịt nướng nha, ông đây chỉ là cùng đám A Long đi ăn khuya thôi, uống mấy chai rượu, ngay cả tay người ta cũng chưa từng sờ qua, em đang nói cái gì vậy."

"Không sờ tay, trực tiếp lên giường đúng không?"

"Thật sự không có...."

"Em nói này Trần Thứ," Hồ Phỉ nói: "Em gái nướng thịt kia không lớn hơn mấy tuổi so với con gái của anh, anh lại có thể ra tay được..."

Anh lạnh mặt xuống: "Em nói cái gì?"

Hồ Phỉ nghe được giọng nói lạnh lùng của anh, không giống như bộ dạng có thể đùa giỡn, có chút bị dọa sợ, há miệng, lại không cam lòng, nhỏ giọng thầm thì: "Dù sao anh chính là thấy em dễ bắt nạt..."

Trần Thứ lạnh lùng nhìn Hồ Phỉ một lúc lâu, lui về phía sau hai bước, Hồ Phỉ cho rằng anh rời đi, cũng đứng lên theo.

Nhưng anh chỉ lấy thuốc ra đốt một điếu hít một hơi, toàn khói đều phun lên mặt Hồ Phỉ.

Hổ Phỉ vặn ngón tay, vừa giận dữ vừa yêu kiều trừng anh một cái, anh cảm thấy rất buồn cười, bóp bóp khuôn mặt trứng ngỗng của cô ấy.

"Có hai trăm chẵn không, giúp anh đổi một chút." Anh đưa một chồng tiền lẽ mười một đồng đặt bên cạnh máy tính.

"Đổi chẳn làm gì?"

"Cho Nặc Nặc đóng học phí học thêm."

Hồ Phỉ nháy mắt mấy cái: "Nặc Nặc đã về rồi?"

"Ừ."

Cô ấy lẩm bẩm, dùng chìa khóa mở ngăn kéo để tiền ra, "Đóng tiền học thêm thì cứ lấy đó mà đóng đi, còn đặc biệt chạy đến chỗ này đổi tiền chẳn làm gì."

Cô ấy vừa nói vừa đưa hai trăm đồng cho anh.

Trần Thứ: "Cầm tiền lẻ đi đến trường khó coi."

"Hừ, chỉ có con gái anh là cao quý thôi." Cô ấy cắn môi nhìn người đàn ông: "Vậy, tối hôm nay anh không đến à?"

Trần Thứ nhét tiền vào trong túi, cái tay kẹp điều thuốc hung hăng vỗ mông tròn trịa của cô ấy một cái: "Tiểu phóng đãng, ngày mai sẽ đến thu thập em."

Hồ Phỉ đánh anh: "Đồ lưu manh, nhanh cút đi!"

Người đàn ông cười rời khỏi tiệm tạp hóa, trong chốc lát mưa lại bắt đầu rơi tích tách, Hồ Phỉ cầm cây dù đi mưa và áo mưa vội vàng chạy ra ngoài, chạy một mạch xuống sườn núi, phát hiện người đàn ông đã sớm biến mất dạng, không nhịn được chửi thầm mình một câu, chân mang dẹp, kéo kéo dây áσ ɭóŧ, một mình trở về.