Chương 2

Nghe được lời này của A Long, Trần Thứ dừng lại động tác phát bài, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là một cái dù màu đỏ có cáng chói mắt, đỏ rực giống như hoa hồng nở rộ, đỏ đậm giống như máu, cho dù trên đỉnh dù bao trùm lều vải đủ màu sắc chắn mưa, nhưng người đến vẫn che dù, giống như là một loại bảo vệ, ngăn cách mình với hoàn cảnh tồi tàn ở chỗ này.

"Là một em gái học sinh nha..." Phương Tử rướn cổ lên, hai con mắt giống như một sức mạnh lớn dính chặt vào người đang đi đến.

Trên người cô gái mặc đồng phục thể dục học sinh xanh trắng, tóc dài được buộc sau ót, cô cúi đầu nhìn đường, tránh vũng nước, trên chân mang một đôi giày màu trắng, đi rất vững vàng, không nhanh không chậm, đi qua từ cái hồ nuôi tôm cái tươi.

"Trời ơi trời ơi, cô nàng này thật là đoan trang nha!" Phương Tử nhìn chằm chằm vào cái ô đang nghiêng xuống theo chuyển động của cô gái, hưng phấn đập A Long một quyền.

"Mẹ kiếp, "A Long nhe răng tóe miệng, xoa cánh tay, "Con mẹ nó, cậu nói chuyện chú ý một chút coi, cái gì mà cô nàng này thật đoan trang, đó là con gái của ông chủ Trần nhà cậu đó!"

Phương Tử há miệng thật to: "Cái gì?" Cậu ta không thể tin nhìn cô gái kia một chút, lại nhìn ông chủ nhà mình một chút: “Lừa người đi, cô nàng kia nha, à không, bộ dạng của em gái nhỏ kia, bộ dạng của cô ấy...."

Bộ dạng của cô gái này.... Chẳng lẽ không phải là người nước ngoài sao?

Chẳng biết lúc nào Trần Thứ đã quay đầu lại, lại đốt một điếu thuốc: "Nhanh đi, còn chơi nữa không vậy?”

Không người nào để ý đến anh, ai cũng nhìn chằm chằm vào cô gái đang đến gần kia, cô thu hồi lại cây dù đi mưa, mím môi một cái, gọi một tiếng với Trần Thứ,"Cha."

Trần Thứ nhìn cô một cái: "Hôm nay tại sao con lại về?"

"Tiết Thanh Minh, trường học cho nghỉ nửa ngày." Tay cô nắm chặt dây đeo cặp, hình như có chút cẩn thận.

Trần Thứ nói: "Việc học cấp ba căng thẳng, lần sau nghỉ nửa ngày cũng không cần trở về, ngồi xe ngồi thuyền cũng rất phiền phức."

Vẻ mặt của cô gái rất lạnh nhạt, cúi đầu không nói gì.

Hình như bầu không khí có chút lạnh lẽo, Lão Chu cười nói: "Cha cháu là đau lòng cho cháu đó, nhìn xem mấy ngày nay trời vừa mưa vừa gió..."

Cô gái nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng: "Cũng không phải bởi vì nghỉ nên trở về, môn ngôn ngữ chuẩn bị nộp tiền học thêm cho tháng tiếp theo rồi ạ."

Trần Thứ gật đầu: "Bao nhiêu tiền?"

"Năm trăm."

"Tối về cho con."

"Vâng."

Trần Thứ lại hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi ạ."

Anh rút ra hai tờ mười đồng cho cô: "Đi mua một ít trái cây đi."

"Ồ." Cô nhận lấy: "Vậy con đi về trước."

"Có chìa khóa không?"

"Có ạ."

Trần Thứ gật đầu một cái, nhìn bài trong tay mình, không để ý đến cô nữa.

Cô gái rủ mi mắt xuống, hàng lông mi dày rậm theo đó phủ xuống, đôi mắt to tròn trong suốt thâm thúy trầm tĩnh, mang theo cảm giác ưu sầu của ngày mưa, đặc biệt xinh đẹp.

Dù đỏ từ từ đi xa, Phương Tử khó tin nói: “Ông chủ, em ấy thật sự là con gái của ngài sao? Không phải là nhặt được chứ?"

"Cút!" Lão Chu đạp cậu ta một đạp: "Người ta là ruột thịt đó, có hiểu hay không?"

"Là giả, là giả đi, ông chủ, không phải ngài còn chưa có vợ sao."

Nhất thời, Trần Thứ không lên tiếng, lại đốt một điếu thuốc, liếc nhìn cậu ta một cái: "Chưa có vợ sao tôi có thể sinh được con gái? Nói nhảm nhiều quá, cút qua một bên đi!"

"..."

Buổi chiều mưa đã tạnh, người mua thức ăn lục tục nhiều lên, mấy anh em cũng không đánh bài nữa, Trần Thứ lái xe ba bánh đi giao hàng bên ngoài, Phương Tử ở trong tiệm thét to rao hàng. Lúc rãnh rỗi, A Long cố ý tiến lên nhắc nhở cậu ta, "Cậu cũng đừng hỏi chuyện về vợ của ông chủ cậu nữa, tên đó không thích nhắc đến chuyện này đâu."

"Sao vậy ạ?"

A Long bẹp miệng: "Thật ra nhiều năm trước đã chết rồi, nếu không có thể ở cùng với Tây Thi Phỉ Phỉ kia sao."

Phương Tử chậm rãi gật đầu: "Vợ của ông chủ là người nước ngoài sao?"

“Ừ, người Pháp."

"Trời má, cái đảo tàn tạ này còn có cô gái nước Pháp bằng lòng gả đến sao?"

A Long khinh bỉ nhìn cậu ta: “Người trẻ tuổi, không có chuyện gì thì đọc sách nhiều một chút, xem nhiều tin tức một chút, hơn một trăm năm trước chỗ này là đất thực dân, có người nước ngoài cũng không hiếm lạ gì."