Chương 10

Trần Nặc một mình ở trong phòng khách ăn bữa sáng, TV đang mở, cô ăn xong thì nằm trên sô pha nhìn trần nhà, nghĩ rồi lại nghĩ, đầu óc giống như không đủ dùng, tất cả suy nghĩ đều đi vào ngõ cục, phía trước không có đường, cô cũng không suy nghĩ nữa, vùi đầu ngủ nướng.

Gần giữa trưa nghe được tiếng chuyển động của khoá cửa, cô bỗng dưng ngồi dậy, tưởng là Trần Thứ đã trở lại, không nghĩ tới người đi vào lại là Hồ Phỉ.

“Nặc Nặc.”

Người phụ nữ này mặc một cái áo thun màu trắng và quần cao bồi, tóc dài màu nâu tết thành bím tóc rũ bên vai trái, gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp cười nhìn cô:

“Dự báo thời tiết có nói, buổi chiều có sấm chớp mưa bão, cửa hàng của ba em bận quá không thể rời đi được, để chị lại đây làm cửa sổ lại cho anh ấy.”

Trần Nặc ngơ ngác nhìn cô ấy, chào hỏi: “Dì Phỉ Phỉ.”

“Đừng nha, gọi chị đi” Hồ Phỉ tiến lên thân mật ôm lấy vai cô: “Em đó, cô bé này, nửa năm không gặp, đã cao lên không ít rồi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp này, tức chết chị rồi!”

Trần Nặc không được tự nhiên cười cười, “Cha em bảo chị đến?”

“Đúng vậy,” Hồ Phỉ nhìn vẻ mặt của cô: “Sao thế, cãi nhau với cha em à?”

“Không có.”

Hồ Phỉ sờ sờ đầu cô, “Đừng để ý đến anh ấy, với cái tính thối kia, tóm lại cũng không ra gì... Đi, giúp chị lấy thùng dụng cụ, chị đi nhìn cửa sổ bị vỡ của cha em trước.”

Lúc Hồ Phỉ cầm cái búa sắc nhỏ xử lý thủy tinh vỡ, Trần Nặc ở bên cạnh đánh giá cô ấy.

Phụ nữ hai mươi tám tuổi, khuôn mặt bảo dưỡng tốt, dáng người xinh đẹp, bộ ngực đầy đặn làm cho phần áo thun phía trương căng chặt, đi xuống là thân hình như rắn nước, vừa tinh tế vừa mềm mại, vươn cánh tay lên sẽ lộ ra cái rốn nho nhỏ, khí chất quyến rũ như có như không, quần cao bồi nhạc màu bao lấy cặp mông vểnh tròn trịa, hai chân vừa thẳng vừa trắng —— tất nhiên, không trắng như cô, trên người Hồ Phỉ có gì cô cũng có, nhưng cảm giác lại không giống nhau.

Hai người cũng gầy nhưng gầy không giống nhau.

Vừa nhìn Hồ Phỉ là biết gầy do không thích rèn luyện, lười biếng, cảm thấy mảnh mai, mà Trần Nặc là thiếu nữ gầy theo kiểu săn chắc, trẻ tuổi, tươi mới, càng giàu sức sống.

Cái gọi là thiếu nữ, cái gọi là phụ nữ, đối lập rõ ràng.

“Khụ.”

Hồ Phỉ bị nhìn có chút xấu hổ, ngón tay sơn màu đỏ như hoa hồng gõ gõ bệ cửa sổ, kéo thước cuộn ra đo khung cửa sổ, “Cái đó Nặc Nặc, em lấy giấy bút ghi lại đi, chờ lát nữa phải mua thủy tinh về lắp lên.”

“À.”

Trần Nặc nghe lời đi lấy bút ghi chú lại, đi qua phòng khách, cô lại nhìn chìa khóa Hồ Phỉ đặt ở trên bàn trà, phát hiện không giống với chìa khóa của Trần Thứ.

“Chị Phỉ Phỉ,” Trần Nặc hỏi: “Chị và cha em muốn kết hôn sao?”

“A?”

Hồ Phỉ thiếu chút nữa té từ mép giường xuống, “Không, không có nha, ai nói với em?”

“Cha em để cho em tham gia trại hè, không cần ở nhà, em nghĩ có em đã quấy rầy cha và chị không.”

“Nào có,” Hồ Phỉ vội nói: “Cha của em cũng vì tốt cho em thôi, cô gái ngốc, đừng suy nghĩ vớ vẩn, thật ra cha em rất thương em, trước đó vài ngày còn nói muốn đưa em ra nước ngoài du học nữa.”

Trần Nặc hơi nhíu mày, “Chị Phỉ Phỉ, hai tháng này em em ở lại đảo làm việc trong kỳ nghỉ hè, chị có thể giúp em được không?”

Hồ Phỉ cười: “Được nha, chị nói với em này về sau có chuyện gì đều có thể tìm chị giúp đỡ, chống lại cha của em, tức chết anh ấy.”

Trần Nặc cũng cười: “Được, tức chết ông ấy.”

Hai người kết bạn đi ra ngoài mua thủy tinh, sau khi trở về lắp xong thì ở nhà nói chuyện với nhau một lát, Hồ Phỉ có bạn ở phố cũ mở tiệm đồ uống lạnh, đang cần người, buổi chiều cô ấy liền dẫn Trần Nặc qua đó nhìn thử.

“Hiện tại chính phủ xúc tiến khai thác du lịch trên đảo, khách du lịch ngày càng nhiều hơn, đặc biệt là mùa hè, tiệm của chúng ta đều kiếm tiền dựa vào mấy ngày này.”

Chủ tiệm là một đôi vợ chồng trẻ, hai năm trước đi du lịch đến cảng Tam Bảo này, yêu thích nơi phong cảnh tàn tạ ở đây, vì thế ở lại mở một tiệm nhỏ.

“Đừng tưởng rằng làm đồ uống lạnh rất đơn giản, lúc đông khách cũng rất mệt, cô gái nhỏ mới bao lớn, có thể làm được không?”

Chủ tiệm cười, Trần Nặc nói mình có thể.

Hồ Phỉ hỏi: “Một tháng được bao nhiêu tiền?”

“Một ngàn tám.” Chủ tiệm nói nói: “Ca ngày là từ 10 giờ đến 6 giờ chiều, ca tối là 3 giờ đến 11 giờ tối, tăng ca mười đồng một giờ.”

Hồ Phỉ nói: “Vậy cậu sắp xếp cho con bé ca ngày đi, một cô gái về vào lúc gần nửa đêm cũng không an toàn.”

Chủ tiệm cười: “Nha, Phỉ Phỉ, cậu làm chức mẹ kế này rất xứng chức đó.”

Rất nhanh đã quyết định xong, ngày mai Trần Nặc có thể bắt đầu làm việc.

Trước khi đi đột nhiên chủ tiệm hỏi cô: “Em có biết cái tên Tam Bảo của cảng nhỏ này từ đâu không?”