Chương 11

Cô nghĩ nghĩ nói: “Nghe nói vào thời Minh có một hòa thượng tên là Tam Bảo tới nơi này tu hành truyền pháp, ở trong một cái miếu cũ nát trên đảo. Sau đó có một năm làng chài bị cướp biển cướp sạch, hòa thượng đi ra đàm phán, thuyết phục thủ lĩnh, cứu mấy trăm tính mạng toàn thôn, danh tiếng truyền xa, dần dần mọi người liền gọi đảo này thành Tam Bảo.”

Chủ tiệm nói: “Truyền thuyết đều có sơ hở trong lời khoa trương đó, chẳng qua hiện tại trong chùa Tiểu Hàn ở núi Vô Kê đúng là có thờ cúng xá lợi của hòa thượng Tam Bảo.”

Lại hỏi: “Em thường đến chùa Tiểu Hàn chơi không?”

Ánh mắt Trần Nặc có chút xa xôi: “Không có, cha của em không cho em đến chùa miếu Phật giáo.”

“Vì sao vậy?”

“Bởi vì mẹ của em tin Thiên Chúa giáo.”

“À, trên đảo cũng có giáo đường Thiên Chúa, là người đến truyền giáo xây dựng vào thời còn là thuộc địa của nước Pháp, em đã đi qua chưa ?”

Cô nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Hiện tại rất nhiều người du lịch trẻ tuổi nghe nói nơi này có cha xứ và đình xưng tội, đều chạy chỗ đó học người phương Tây sám hối cầu nguyện... Chao ôi, em đã gặp cha xứ chưa, ông ta nói tiếng Trung hay là tiếng Anh? Lúc người ta sám hối, ông ta có thể nghe hiểu sao?”

Trần Nặc hơi mỉm cười: “Có thể nghe hiểu, cha xứ là người Trung Quốc, rất hiền.”

...

Buổi tối hôm nay Trần Thứ về sớm, ngày mưa to nên đóng cửa tiệm trước, anh ăn mặc áo mưa vào nhà, vừa cởi vừa nhận điện thoại, tùy tay ném áo mưa cho Trần Nặc ngồi trên sô pha, ý bảo cô phơi ra ban công đi.

Không biết vì sao Trần Nặc lại mặt đỏ, cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, ngoan ngoãn cầm áo mưa đi phơi ban công. Lúc trở về phòng khách, thấy anh còn đang gọi điện thoại, áo ba lỗ ướt trên người cũng đã cởi ra, nửa người trần trụi rắn chắc, hùng hùng hổ hổ, trong miệng ngậm thuốc lá, đi tới đi lui kiểm tra cửa sổ trong phòng, còn thuận tiện thay bóng đèn.

Ánh mắt của Trần Nặc dừng ở trên TV, nhưng tất cả lực chú ý đều tập trung ở chỗ Trần Thứ.

Nói chuyện điện thoại xong, anh đến phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra vẫn để trần nửa người, thay cho quần áo ra cũng không giặc, ném trên nắp máy giặt, chắc là chất ở đó chờ khi nào trời nắng thì giặt.

Trong nhà có thêm một người, thật ra anh không quen cho lắm, nếu là Hồ Phỉ còn tốt, vẫn như lúc bình thường đi vệ sinh sẽ không đóng cửa , tắm rửa cũng không đóng cửa, qυầи ɭóŧ tùy tiện quăng chỗ nào đó, lúc trần trụi như ẩn như hiện cũng không ảnh hưởng đến ai. Nhưng Trần Nặc...

Anh liếc nhìn cô một cái, thấy cô bỗng dư đỏ mặt, trong lòng cũng không được tự nhiên cho lắm, liền trực tiếp trở về phòng.

Cô chưa từng thấy qua đàn ông cởi trần, nhưng dáng người cân xứng của Trần Thứ lại làm cho cô cảm thấy đặc biệt đẹp, vì thế không tự chủ đi theo sau, đứng ở cửa vừa quan sát, vừa tìm đề tài nói chuyện với anh.

“Cha, hôm nay con đi tiệm đồ uống lạnh ở phố cũ xin việc, ngày mai là có thể bắt đầu đi làm.”

“Cha biết.”

Trần Nặc gảy nước sơn trên khung cửa: “Là chị Phỉ Phỉ nói cho cha biết sao?”

“Ừ.”

Trần Nặc thấy anh không vui vẻ lắm, liền nói: “Con sẽ không ở nhà ăn cơm chùa, con cũng có thể tự mình kiếm được học phí cấp ba.”

Trần Thứ ngồi ở mép giường, xé miếng dán gân cốt ra, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên trào phúng nói: “Cha nuôi con mười mấy năm, cũng không để bụng con ăn cơm chùa của hai tháng này.”

Trần Nặc cúi đầu: “Nhưng cha luôn muốn conđi ..”

“Hiện tại không phải con không đi sao.” Trần Thứ dán thuốc dán vào vai bên trai: “Đi làm cũng tốt, chịu chút khổ, trước tiên thích ứng hoàn cảnh xã hội một chút.”

Trần Nặc rầu rĩ “Vâng” một tiếng, nhìn anh: “Bả vai của cha bị sao vậy?”

“Không có việc gì.”

Cô đi qua đi, tay nhỏ sờ lên chỗ vết thương, nhẹ nhàng xoa ấn: “Dán cái này hữu dụng sao? Nếu không đi khám bác sĩ thử?”

Trần Thứ nắm lấy tay cô: “Lúc dọn hàng bị va chạm một chút, không sao đâu.”

Trần Nặc cong môi, ngoài cửa sổ từng trận sấm sét ầm ầm vang lên, lấn át cả tiếng của cô, Trần Thứ không nghe rõ, theo bản năng hỏi: “Cái gì?”

Trần Nặc cúi đầu, môi kề gần bên tai anh, nhẹ nhàng, chậm rãi nói, “Chỉ là con rất đau lòng cho cha, cha ơi.”

Lỗ tai vô cùng tê dại, anh nắm chặt bàn tay, rất nhanh đã buông ra, giơ tay lên tùy ý vỗ mặt cô: “Ừ, ngoan.”

Nói xong thì đứng dậy, thuận tiện lấy cái áo thun màu xám ở đuôi giường mặc vào, “Hiện tại mấy giờ rồi, còn chưa nấu cơm sao?”

Đôi mắt màu nâu to tròn của Trần Nặc nhìn bóng lưng của anh, trong lòng vắng vẻ, giống như có một tiếng thở dài vang lên, cô nhấp miệng nói: “Vâng, hiện tại đi nấu liền.”