Chương 26: Váy xanh

Mặt Dung Kiến vẫn chưa thể hạ nhiệt khi đã ngồi lên xe đến Trần gia.

Cũng may là dì Hàn trang điểm đậm, người khác cũng không nhìn ra cái gì, cũng chỉ có cậu tự mình biết thôi.

Khi nghĩ đến những chữ mà Minh Dã đã viết, cậu lại thấy mặt càng nóng hơn.

Nam chính rõ ràng không làm gì cùng lắm chỉ kêu bộ nail của cậu rất đẹp hẳn nên đeo một đôi khuyên tai hồng ngọc phối cùng....

Hắn còn viết chữ gì nữa không thì cậu cũng chẳng nhớ rõ.

Cậu mở cửa kính xe để gió lạnh trút vào.

" Con mở cửa sổ ra làm gì vậy Kiến Kiến?" Chu Tiểu Xuân ngồi ở bên cạnh híp mắt cười hỏi một câu.

Dung Kiến nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cậu lạnh nhạt đáp lời:

"Tôi thấy hơi nóng."

Nụ cười của Chu Tiểu Xuân vẫn không đổi, bà duỗi tay lên áo của Dung Kiến:

" Vậy không bằng cởi khăn choàng ra."

Không gian trong xe rất lớn, Dung Kiến dịch người tránh bàn tay của bà ta:

" Dì biết thân thể tôi không tốt, không chịu được lạnh mà, nếu cởi ra tôi sợ mình không thể đến yến tiệc mất."

Chu Tiểu Xuân im lặng thu tay về.

Lục Thành ngược lại nhìn cậu đầy quái gở:

"Chuyện của em cũng nhiều thật đấy ."

Tần Châu ngồi ở đằng trước đối với việc này hoàn toàn xem như không thấy.

Chủ trì bữa tiệc lần này là Trần gia, Trần lão tiên sinh vì muốn kết thân cho cô cháu gái mà tổ chức.

Dung* gia làm mậu dịch ở nước ngoài mấy năm nay không được phát đạt, mà sinh ý của Trần gia thì càng ngày càng tốt, phát triển không ngừng, gia nghiệp cũng được nâng lên, địa vị ở Phù Thành cũng rất cao.

Bởi vậy, nhà muốn kết thân với Trần gia đúng là không ít, Trần lão tiên sinh chọn chọn bỏ bỏ cũng chọn ra được vài thanh niên kiệt xuất cũng chỉ chờ Trần tiểu thư tự mình lựa ra ứng cử viên.

Trần tiểu thư là đại gia khuê tú, từ nhỏ đến lớn đều học ở trường nữ sinh, ngay cả một người con trai cùng tuổi cũng chưa từng gặp, Trần lão tiên sinh lo tính cách của cháu gái ngượng ngùng không tìm ra được người mình thích nên ông đơn giản là tổ chức một buổi yến hội, mời đông đảo nam thanh nữ tú, nhiều người như vậy Trần tiểu thư cũng không đến mức sợ sệt.

Trong yến hội người đến người đi, ánh đèn hắt lên mắt có chút đau đớn. Những cô gái đã vào trong đều cởϊ áσ lớp áo ngoài để lộ ra bộ đầm bên trong, chỉ riêng Dung Kiến là không giống, bất quá mọi người đều biết đây là ma ốm của Dung gia họ cũng không cưỡng cầu.

Dung Kiến cùng Chu Tiểu Xuân và Tần Châu bước tới trước mặt của Trần lão tiên sinh.

Trần lão tiên sinh năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần lại rất vững vàng, bên cạch ông là một cô gái mười tám, dáng người nhỏ xinh, cô cúi đầu đầy thẹn thùng.

Dung Kiến luôn thấy có gì đó không đúng, đã là xã hội hiện đại rồi, nào có nhà ai lại muốn gả con gái sớm như vậy? Liệu Trần gia có thực sự yêu thương cô bé này như lời đồn đại?

" Xin chào, tôi là Trần Lưu, không biết vị tiểu thư này là...?" Trần tiểu thư ngẩng đầu lên, quả nhiên là vô cùng xinh đẹp nhưng vẫn thập phần nhút nhát.

Dung Kiến giật mình nhìn cô, cậu có chút không phản ứng lại được.

Đệt! Không ngờ lại là Trần Lưu đấy!!

Trần Lưu cũng là một nữ phụ giữa truyện mới xuất hiện, khi cô lên sàn là nữ ca sĩ tại quán bar, với một giọng hát rất êm tai. Có một lần Minh Dã bàn chuyện với đối tác trùng hợp lại là cái quán bar này, lúc đó Trần Lưu không cẩn thận làm đổ rượu lên người Minh Dã, lá gan của cô quả thật rất bé, tính tình mềm mại, quả quýt muốn bồi thường tiền, cứ như vậy mà có quen biết với nam chính.

Trước đó, Minh Dã đã gặp hết tất cả nữ phụ, họ lên sàn đều rất bình thường không có gì đặc biệt, mà kết quả đám người kia không phải gián điệp thương mại thì cũng là cấp dưới.

Nhưng lúc Trần Lưu xuất hiện thì lại bất đồng, cô cho độc giả cảm giác bản thân như đoá sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, rất thích hợp cho vai nữ chính tiểu bạch, có rất nhiều bài văn nhỏ cũng vì điều này mà ra sức chứng minh Trần Lưu với nam chính mới là chân ái.

Kết quả tác giả vẫn lạnh lùng vô tình mà nói với độc giả: Không có em gái xinh đẹp đâu, đời này cũng không có!

Mọi chuyện vỡ lở khi Trần Lưu tiếp cận nam chính cũng chỉ là nằm vùng.

Xuất thân của cô vốn cao quý, Trần gia nhìn như vậy nhưng sau lưng lại lén lút buôn bán mai thúy, một gia tộc khổng lồ cứ vậy mà sụp đổ, Trần Lưu không rành thế sự cứ thế trực tiếp từ trên cao rơi xuống.

Trong khủng hoảng, một người làm ở Trần gia lại cầm giấy tờ của Trần Lưu đi mượn một số tiền lớn với lãi suất cao, Trần Lưu không có cách nào lại bị người uy hϊếp đi tiếp cận nam chính, vậy nên mới có tràng diện này.

Minh Dã cũng không phải nhất kiến chung tình với Trần Lưu, nhìn thái độ giao tiếp khác thường của người này , nam chính liếc mắt đã nhìn ra vấn đề, hắn thậm chí còn thuận lợi xúi giục lại Trần Lưu, bồi dưỡng cô thành gián điệp hai mang, nam chính hoàn toàn không cần tốn sức mà bên kia đã tự tan tác.

Sau khi mọi chuyện ổn thoả, nam chính cho Trần Lưu một số tiền lớn làm thù lao cũng đưa cô xuất ngoại rời đi mảnh đất thương tâm này.

Không thể không nói, bên cạch nam chính người đến làm gián điệp thương mại thật sự rất nhiều. Đồng dạng là bị đưa ra nước ngoài nhưng đái ngộ của Tống Tuyết Lâm và Trần Lưu đúng là khác nhau một trời một vực.

Dung Kiến nghĩ đến xuất thần, không hề đáp lời.

" Xin hỏi, cậu không sao chứ?" Trần Lưu quẫn bách hỏi lại.

Cậu lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười với cô:

"Ngại quá, xin chào Trần tiểu thư, tôi là Dung Kiến."

Trần Lưu thực sự nhát gan, cũng không biết nói mấy từ khách sáo, cũng chỉ nói được hai câu, Chu Tiểu Xuân liền mang Dung Kiến rời khỏi.

Họ tới bên cạnh một bàn ăn, xung quanh có rất nhiều người, Dung Kiến vốn không nên ăn gì nhưng nhìn đống đồ ăn rực rỡ muôn màu kia cậu thật sự không nhịn được mà cầm một khối bánh ngọt cheese lên.

-

Lục Thành vừa nhấp một ngụm rượu vừa nhìn về một phía.

" Đúng là rất đẹp." Thanh âm của gã không lớn không nhỏ người bên cạnh đều nghe thấy.

Bên cạnh có người nhìn sang với ánh mắt bất thiện. Dù Lục Thành sau này có thế nào thì gã cũng chỉ là con riêng của Tần Châu, loại người vô công rồi nghề sao có thể nói ra lời gì đứng đắn, quả thật giống như mơ ước đến Trần tiểu thư vậy.

"Trần tiểu thư là một cô gái xinh đẹp, lớn lên trong ngàn vạn sủng ái, dùng thứ gì cũng là đồ tốt nhất, tự nhiên một thanh niên trẻ tuổi ưu tú mới có thể xứng đôi. Chu thiếu cùng Ngô thiếu tầm thường nên không nhìn ra vấn đề, Trần lão tiên sinh thương cháu gái, nên cũng phải lựa chọn cẩn thận." Chu Tiểu Xuân đi đến, sắc mặt của bà ta không đổi, theo thói quen giúp Lục Thành điều tiết không khí.

Lục Thành miễn cưỡng nở nụ cười:

" Đúng vậy."

Dung Kiến nghe hai mẹ con họ đối đáp mà thấy mệt thay, cũng vì ảnh hưởng của Lục Thành nên cũng không ai đến làm phiền Dung Kiến.

"Nơi này chán lắm, tôi ra chỗ khác ngồi một tí." Cậu bưng bánh ngọt rồi nói với Chu Tiểu Xuân.

Chu Tiểu Xuân cười đầy từ ái:

"Thân thể Kiến Kiến không tốt, để con tham dự loại tiệc này đúng là làm khó con. Con cứ ra vườn hoa ngồi một lát đi, lúc về dì sẽ gọi, con không cần lo đâu."

Dung Kiến cũng không hy vọng bà ta có thể gọi mình nên đã sớm nói chuyện tốt với tài xế.

Cậu không nói thêm gì, cũng không theo kiến nghị của Chu Tiểu Xuân mà là đến ban công ở lầu một.

Lục Thành nhìn bóng lưng rời đi của cậu, miệng gã khẽ nhếch lên rồi mở điện thoại, bấm gửi một tin nhắn.

Gió buổi tối rất lạnh, Dung Kiến xoa nhẹ cánh tay, cậu có chút lo lắng, chẳng biết nam chính về được không nữa.

Dù sao Hàn Vân vẫn còn ở lại Dung trạch.

Lúc Dung Kiến rời đi rất vội vàng, không kịp đáp lại Minh Dã, nên cậu chỉ viết lên trên tấm kính sắp kín chữ bảo nam chính cẩn thận một chút.

Thời gian gấp gáp, Hàn Vân lại thúc giục ở bên ngoài, cậu chỉ đành tắt đèn, nâng váy lên rồi vẫy tay với Minh Dã.

--

Lúc Minh Dã ra khỏi phòng tắm, vết nước trên cửa kính và tấm gương đều đã bốc hơi hết, cứ như chưa từng được viết lên cái gì vậy.

Trong phòng rất yên tĩnh, Minh Dã không mở cửa phòng mà bước đến ban công, tầng hai không phải quá cao, bên cạch lại được xây một giàn hoa nên hắn dễ dàng dựa vào đó mà nhảy xuống.

Minh Dã không trở lại căn phòng nhỏ của mình mà là đến một căn nhà thuê.

Hắn luôn an bài mọi thứ từ trước. Tỷ như hôm nay Dung Kiến phải học xong một đề vật lý về động năng, sau cùng là đến nhà Trần Nghiên Nghiên để lấy lại bộ máy tính về rồi lắp đặt nó thật tốt trong căn phòng nhỏ của hắn.

Mọi chuyện vốn nên như vậy nhưng lại xảy ra ngoài ý muốn, kế hoạch của hắn bị phá vỡ giống như phản ứng dây chuyền, tất cả chuyện phía sau đều thay đổi.

Minh Dã ghét cái cảm giác không thể kiểm soát được này.

Hắn lấy một điếu thuốc trong hộp ra, lúc chuẩn bị châm lửa thì một đầu thuốc đập vào mắt bên trên dính một ít son môi đã khô.

Váy xanh lục, móng tay đỏ, tàn thuốc với son môi.

Hôm nay Dung Kiến sẽ gặp ai đây?

Minh Dã nhắm mắt lại, nhẹ nhàng châm thuốc, hắn quyết định phải hoàn thành những chuyện mà đãng lẽ ra hôm nay phải làm. Nhưng mà có thể sẽ phải đảo lại trình tự, trước tiên họ sẽ đến nhà Trần Nghiên Nghiên lấy máy tính sau đó trở về, cậu ấy sẽ ngồi trong căn phòng nhỏ đó làm bài tập còn hắn sẽ lắp lại bộ máy tính.

Vẫn đề rất đơn giản, miễn là bữa tiệc được dừng lại giữa chừng....

Trí nhớ của hắn rất tốt, khi điều tra bối cảnh của Trần Lưu cũng biết được nguyên nhân dẫn đến việc Trần gia bị sụp đổ.

Bây giờ chỉ cần dời thời gian đến sớm một chút là được rồi...

Minh Dã nhẹ rít một hơi thuốc cuối, hắn cũng chỉ muốn làm xong việc mà bản thân đã định sẵn thôi.

Mà lúc này, Dung Kiến đang chậm rãi thưởng thức đĩa bánh ngọt thì cửa kính ban công được mở ra, người phục vụ nhìn thấy có người ở đây thì cũng sửng sốt, người kia cười xin lỗi với Dung Kiến rồi vội vã ra ngoài.

Dung Kiến thả nhẹ cái nĩa xuống, cậu nhìn về phía rèm cửa:

" Trần tiểu thư, ra ngoài đi."

Sau chiếc rèm cửa xanh đen chui ra một bóng người, Trần Lưu nhìn cậu cầu xin:

" Vị Dung tiểu thư này, cậu có thể đừng nói cho bọn người kia là tôi ở đây được không?"

Cô vẫn đứng ở giữa hai tấm rèm như trước, thân hình nhỏ bé cân đối kiến người nhìn vào đều không thể biết được có người trốn trong này.

"Làm sao thế?" Dung Kiến gật đầu rồi hỏi.

" Tôi không muốn nói chuyện cùng người mà ông nội đã sắp xếp, người kia... tôi... tôi không thích hắn." Trần Lưu có hơi xấu hổ, nhưng đại khái cảm thấy Dung Kiến giúp mình là người tốt nên cô ấp úng giải thích.

Điều này cũng phù hợp với thiết lập được đặt ra. Bởi vì nếu Trần Lưu kết hôn với ai đó thì cũng không bị lấy mất giấy tờ tùy thân vào tay của bọn cho vay nặng lãi.

Một em gái đáng yêu, trong truyện cũng được viết đáng thương vô cùng. Dung Kiến nhìn cô như vậy mà không nhịn được nói thêm một câu:

"Trần lão tiên sinh không phải đã sắp xếp rất nhiều thanh niên sao? Một người vừa mắt cũng không có?"

" Không có nhiều người đâu, thực ra, ông nội chọn tất cả đều vì cái tên này..." Trần Lưu xấu hổ mà lắc đầu.

Cô nói mãi, hình như bị tủi thân mà viền mắt rưng rưng:

"Tôi còn chưa gặp được người mình thích nên không muốn kết hôn đâu, nhưng ông nội cùng ba cứ nhất quyết muốn tôi đính hôn với Ninh Tông."

Cái tên Ninh Tông này Dung Kiến đúng là có chút ấn tượng, gã là một ông chủ nhỏ trong đoạn đầu của 《 Ác Chủng 》, ỷ vào việc mình là con trai độc nhất của thị trưởng mà muốn cướp lấy bản quyền của nam chính, nam chính cuối cùng lại tìm ra bằng chứng tham ô hối lộ của thị trưởng Ninh, cha của Ninh Tông bị song quy* tống vào tù, Ninh Tông cũng vì vẫn đề kinh tế mà khóc trước song sắt.

(*Song quy là phương pháp chống tham nhũng hữu hiệu của Đảng Cộng sản bên Trung.)

Dung Kiến cũng không muốn Trần Lưu nhảy vào hố lửa:

"Ninh Tông không phải là hạng người tốt lành gì đâu, cậu vẫn còn nhỏ tuổi mà nên đừng nghĩ về chuyện kết hôn nhanh như thế, cậu không lường trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai đâu, đừng nghĩ về nó nữa."

Trần Lưu vẫn luôn được nuôi lớn trong khuôn khổ, là một cô gái rất đơn thuần, nghe được Dung Kiến quan tâm mình vài câu cô liền đem những lời thật lòng nói hết ra:

" Tuy không biết vì sao nhưng có vẻ ông nội đang rất gấp, có lẽ sẽ không kéo dài được lâu...."

Dung Kiến giật mình, cũng phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù công việc cụ thể của Trần gia không được ghi rõ, nhưng căn cứ theo cốt truyện của Trần Lưu mà suy đoán thì có lẽ Trần lão tiên sinh sợ chuyện buôn ma túy bị bại lộ mới vội vàng tìm thị trưởng Ninh che chở, nên ông vội vã muốn cháu gái mới mười tám tuổi đính hôn với Ninh Tông...

Mà lúc còn trong trường đại học, Ninh Tông không biết trời cao đất dày mà chọc đến nam chính cũng lôi cả cha gã vào theo, cũng khiến chuyện của Trần gia bùng nổ.

Cậu còn chưa kịp mở miệng thì cưa ban công lại được đẩy ra, một người mặc âu phục trắng bước vào.

Trình Cảnh?

Gã đi tới tên tay còn cầm hai ly rượu champagne.

"Anh vẫn luôn tìm em đấy."

Dung Kiến phớt lờ gã, cậu quay đầu liếc nhìn Trần Lưu, cô nàng ỷ vào thân thể nhỏ gầy mà giấu mình luôn trong rèm, lần này cô càng cẩn thận hơn mà chỉnh lại góc váy hoàn mỹ mà hoà thành một thể với bức tường.

Trình Cảnh khẽ cau mày, gã rõ ràng là thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn phải tận lực giả dạng thân sĩ:

" Sao Dung tiểu thư lại một mình ở đây thế này?" Trình Cảnh nhìn cậu một cách mờ ám: " Là đang chờ anh sao?"

Dung Kiến cận lực khắc chế bản thân không chửi người, cậu lạnh nhạt đáp hai chữ: " Nhiều người!"

Trình Cảnh bước tới trước mặt Dung Kiến, gã như vô tình mà đưa một ly rượu trên tay cho cậu:

" Bên trong thật sự rất nhàm chán, nếu không phải em ở đây thì anh đã sớm rời đi lâu rồi."

Lời nói đúng là quá mức êm tai.

Mày đương nhiên biết tao đến đây rồi!!!

Dung Kiến âm thầm chửi Chu Tiểu Xuân trong lòng, chẳng trách bà ta nhất quyết lôi cậu đi cho bằng được hoá ra là đợi cậu ở chỗ này!

Cậu liếc nhìn ly Champagne kia, bên trên đang sủi bọt nhè nhẹ, cũng không biết có bị bỏ thêm cái gì kì quái vào không nữa!

" Tôi không uống được rượu." Dung Kiến không tiếp mà nói thẳng.

Trình Cảnh tựa hồ bị bức đến nóng nảy ánh mắt gã hơi lấp loé:

"Tới tham dự tiệc sao có thể không uống rượu? Đều là người trưởng thành cả rồi...."

Gã vừa thuyết phục lại vừa đe doạ, cố chấp đưa ly rượu vào tay Dung Kiến.

Dung Kiến nhận lấy ly rượu, từ khóe mắt thoáng thấy rèm cửa giật giật, Trần Lưu cẩn thận thò đầu ra, không biết có phải em gái ngốc nghếch này lo lắng cho cậu không nữa.

Cậu mơ hồ vẫy tay về phía đó ra hiệu Trần Lưu đừng đi ra.

Trình Cảnh háo hức chờ mong Dung Kiến sẽ uống ly rượu này.

Dung Kiến một tay bưng bánh ngọt, một tay khác thì nâng ly rượu lên. Tuy cậu có khoác một chiếc khăn ngoài nhưng khi ngẩng đầu vẫn lộ ra cần cổ đẹp đẽ trắng ngần.

Trình Cảnh liếʍ môi trong vô thức.

Gã cũng biết được tình huống của Dung gia, nên cố tình móc nối với Lục Thành.

Lục Thành nói bây giờ không thể làm gì quá mức với Dung Kiến, thế nhưng chụp ảnh hay quay video thì vẫn ok. Trình Cảnh cảm thấy cái này cũng khả thi, dù người có quật cường đến đâu cũng chỉ là một cô gái, lúc uống phải thuốc rồi liền quay lại video kiểu đó, Dung Kiến còn không phải như cá trên thớt sao? Về sau muốn uy hϊếp cái gì mà không được.

Trình Cảnh không nuốt được trôi cơn giận này, gã thật sự là mơ ước Dung Kiến rất lâu rồi.

Đang lúc Trình Cảnh cho rằng Dung Kiến sẽ uống ly rượu kia thì cậu chợt dừng lại, giọng nói nhẹ nhàng của đối phương truyền tới:

"Tới gần một chút, không định cùng tôi chạm ly sao?"

Trình Cảnh tới gần Dung Kiến.

Dung Kiến rũ mắt, trên mặt mỉm cười hoàn mỹ, tay cậu khẽ nhấc lên trực tiếp úp đĩa bánh ngọt lên mặt gã.

Mất cảnh giác quá.

Trình Cảnh còn chưa phản ứng lại, Dung Kiến đã để ly rượu xuống rồi nhấc giày cao gót lên tàn nhẫn mà đạp vào nửa người dưới của gã.

Đều là đàn ông, cậu đương nhiên biết được chỗ nào sẽ kiến Trình Cảnh đau đến chết đi sống lại.

Quả nhiên, Trình Cảnh vốn đang liều mạng lau bánh kem trên mặt giờ lại đang cuộn tròn người dưới đấy rên lên từng tiếng thống khổ.

Dung Kiến không hề bị lay động, nếu đã nháo đến bước này, thì cũng không cần phải lưu lại mặt mũi cho nhau nữa.

Cậu nắm lấy cà vạt của Trình Cảnh, mạnh mẽ kéo gã vào rào chắn của ban công, cậu lần nữa bưng ly rượu rồi đẩy lên cằm của gã:

"Rượu tự mày lấy thì tự mình nếm thử mùi vị đi."

Nếu như là con gái thì trong trạng thái này cũng rất khó đối phó với một người đàn ông trưởng thành.

Nhưng Dung Kiến lại không phải.

Tuy nhìn cậu gầy yếu nhưng khi bạo phát nhất thời lại có khí lực rất lớn, Trình Cảnh chỉ cảm thấy cánh tay đang đè mình xuống của Dung Kiến như sắt thép vậy, làm thế nào cũng không giãy ra được, ly rượu cũng được gã nuốt hơn phân nửa.

Mắt thường cũng có thể nhìn ra sắc mặt của Trình Cảnh đang đỏ lên, một ly rượu sao có thể làm được như thế chứ?

Dung Kiến cũng không mềm lòng, cậu nắm cổ áo của Trình Cảnh rồi đẩy gã ra bên ngoài bữa tiệc.

Không cần biết Trần Cảnh đã làm gì, gã chẳng qua là tự chuốc họa vào thân.

" Dung tiểu thư cậu lợi hại quá đi!!!" Trần Lưu từ tấm rèm nhảy ra, ánh mắt cô lấp lánh chứa đầy sự sùng bái.

Dung Kiến chỉnh khăn choàng trên vai một chút, rồi lại cẩn thận thở đều, còn chưa kịp nói gì thì thấy một đám cảnh sát ập vào từ khu vườn hoa.

Ba mươi giây sau, bên ngoài truyền đến từng trận la hét, tiếng đồ sứ vỡ vụn, cùng những bước chân nặng nề ầm ĩ hoà vào nhau.

Có một cảnh sát nổ súng....

Thế giới bỗng yên tĩnh lại.

"Trần gia có liên quan đến những vụ buôn bán ma túy, mời những người có liên quan theo chúng tôi tới cục cảnh sát một chuyến!"

Trần Lưu sợ đến choáng váng, cô ngơ ngác mà dựa vào lan can của ban công.

....

Trần gia sao lại lật xe nhanh như thế? Cùng với suy đoán của cậu khác nhau một trời một vực!!!

Dung Kiến không có thời gian để nghĩ cái gì, cậu biết vận mệnh sau này của Trần Lưu nên không thể bỏ mặc cô được.

" Đi cùng tôi..." Dung Kiến đè vai của Trần Lưu xuống cậu cau mày nói với cô.

Cậu cởi giày cao gót ném xuống ban công, rào chắn chỗ này không tính là quá cao, nhảy xuống chắc chắn không có mệnh hệ gì, cậu lôi tay của Trần Lưu ý bảo cô nàng nhảy xuống.

Nếu là lúc thường, Trần Lưu khẳng định không có lá gan lớn như vậy, nhưng bây giờ cô bối rối không suy nghĩ được cái gì, Trần Lưu như tượng gỗ nghe lệnh của Dung Kiến mà làm việc.

Dung Kiến nhìn Trần Lưu bình an tiếp đất, chính mình cũng vượt qua rào chắn nhảy xuống, cậu kéo Trần Lưu chạy về phía sau toà nhà.

Cậu vừa được giới thiệu, Trần gia chia thành sân trước và sân sau, sân trước dùng để tiếp khách, sân sau là để ở cùng sinh hoạt.

Hai người họ đi chân đất, gập ghềnh trắc trở mà đến được một con đường nhỏ trong vườn hoa, cậu quay đầu nhìn Trần Lưu đang yên lặng rơi lệ:

" Dung... Dung tiểu thư cậu không cần giúp tôi đâu, tôi sẽ không chạy trốn!"

Dung Kiến dở khóc dở cười: "Gì chứ? Sao tôi có thể mang cậu chạy trốn được? Tôi định đưa cậu về phòng cất lại giấy tờ tùy thân mà."

"Hả!?"

"Tôi biết cậu không hề dính líu tới chuyện này, nhưng sau này có làm gì đi nữa thì giấy tờ các thứ đều rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể làm mất hoặc để kẻ khác lạm dụng."

Tuy Trần Lưu chưa hiểu, nhưng cô vẫn theo bản năng mà tin tưởng vị Dung tiểu thư này.

Lấy được giấy tờ các kiểu rồi giấu lại trong người xong, Dung Kiến liền mang theo Trần Lưu đến sảnh chính.

Trần Lưu dũng cảm thừa nhận bản thân là người Trần gia nên cũng bị cảnh sát mang đi.

Trước khi rời khỏi, Trần Lưu cũng kìm lại được nước mắt, cô mỉm cười vẫy tay với Dung Kiến: "Hẹn gặp lại!"

Còn Dung Kiến, cậu báo ra thân phận, sau khi kiểm chứng bản thân chỉ là khách mời không hề liên quan đến chuyện này nên cũng được thả ra.