Chương 2: Hàn Giang Mục

Editor: Piscuits

Bích Tâm không biết Khương Triều Vân bị kinh hách, miệng vẫn nói về vị Hàn thị vệ kia, “Hàn thị vệ có vóc người cao, tháng trước lại tới viện của chúng ta, nô tỳ thấy hắn còn cao hơn cây đào trong viện của chúng ta nữa, võ nghệ cũng rất cao cường, ngày đầu tiên tới phủ của chúng ta liền hạ gục được lão Lưu, hắn mới 18 tuổi a, thật là tuổi trẻ tài cao.”

Khương Triều Vân không biết nói cái gì, đành phải khô cằn mà nói: “Phải không?”

Bích Tâm nói: “Đúng vậy, nghe nói hắn ở tuổi này còn chưa có cưới vợ đâu.”

Khương Triều Vân hỏi: “Ngươi làm sao biết, chính hắn nói sao?”

Bích Tâm vốn cũng là thuận miệng nói, lại nghe Khương Triều Vân hỏi tiếp, chỉ nghĩ y có lòng hiếu kỳ, cũng không có nghĩ nhiều, liền kỹ càng tỉ mỉ mà nói với Khương Triều Vân về chuyện của Hàn thị vệ.

“Nam nhân bọn họ nói chuyện phiếm cũng không cố kỵ, cái gì cũng hỏi, Hàn thị vệ da mặt mỏng, phỏng chừng cái gì cũng nói ra hết. Lại nói Hàn thị vệ cũng là mệnh khổ, tuổi còn trẻ, nhưng cha mẹ song vong, một người lưu lạc lăn lê bò lết bên ngoài đã nhiều năm mới đến phủ của chúng ta.”

Bích Tâm nói đến nơi này, liền không nói nữa, nàng nhớ tới lúc Hàn thị vệ đi vào Khương phủ, lại nháo ra động tĩnh rất lớn, rất nhiều nha hoàn đều không chịu nổi, muốn đi nhìn kia Hàn thị vệ, nguyên nhân cũng đơn giản, diện mạo của Hàn thị vệ thực sự rất tuấn mỹ, mắt hắn như sao sáng ở trên cao, sống mũi cao chót vót, tư tái anh tuấn, vóc người lại cao lớn, toàn thân đầy khí khái nam nhi, không thể nghi ngờ, hắn có thể mê hoặc bất kỳ nữ nhân nào.

Yến Quốc coi làn da trắng là tiêu chuẩn đẹp, vì thế có rất nhiều nam nhân cũng cố ý dưỡng làn da trắng, không giống những nơi khác.

Mà Hàn thị vệ tuy mỗi ngày đều phơi ở bên ngoài, cũng không thấy bị phơi đen, làn da so với mấy tiểu thư khuê các được dưỡng kỹ trong nhà còn trắng hơn. Có lẽ là do làn da trời sinh như vậy, người hắn cũng có thêm một cổ khí chất đặc biệt, lại thêm thái độ ôn hòa phóng khoáng của hắn, trên người không có nửa phần tục tằng thô bỉ, cho nên bọn nha hoàn đối với hắn khuynh tâm không thôi, liền một số ít tiểu thư cũng tương tư hắn, thường xuyên tìm cơ hội đi nhìn hắn.

Bích Tâm thất thần rõ ràng như vậy, Khương Triều Vân cũng không chú ý tới, trên thực tế hiện tại y cũng có chút thất thần, sờ áo choàng bạch hồ trên cổ, lại có một loại cảm giác biệt nữu.

Y muốn cởi ra, lại không cởi được, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy hợp tình hợp lý —— Hàn Giang Mục săn được bạch hồ đưa cho viện của y, khẳng định được nhận tiền thưởng.

Việc này không cần khách khí với Hàn Giang Mục.

Khương Triều Vân suy nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái, nhưng cũng minh bạch, thời gian còn lại của y kỳ thật không nhiều lắm.

Thân thể này của y, chú định sống không lâu, ai cũng không có biện pháp đoạt mệnh cùng ông trời, việc y có thể làm, cũng là ý nghĩa lớn nhất của việc y trọng sinh, đó là làm cho Hàn Giang Mục chán ghét chính mình.

Nếu như nói lúc trước có chút may mắn, cảm thấy Hàn Giang Mục mới đến Khương phủ hơn hai tháng, hẳn là không có giao tiếp gì với y, nhưng hắn đưa con bạch hồ lại đây, rất có ý tứ.

Khương Triều Vân nghiêm túc tính toán, trong chốc lát lại không tự chủ được, tính sâu xa.

Bích Tâm đặt một lò sưởi khắc hoa văn tinh xảo nho nhỏ vào trong tay y , lại kéo áo choàng kín lại, bảo đảm một tia gió lạnh cũng không thể lọt vào, mới yên tâm mà đi theo y ra cửa.

Khương Triều Vân là đích trưởng tử của đại phòng Khương gia, bởi vì là trưởng tử, cho nên dù thân thể y ốm yếu có thể chết bất kỳ lúc nào, phụ mẫu cũng cực kỳ yêu thương y.

Khương Triều Vân đi được mấy bước lại thấy mẫu thân y, mẫu thân y xuất thân cao hơn Khương gia rất nhiều, là đích nữ của danh môn vọng tộc, xuất thân cao quý, khí độ bất phàm, là chủ mẫu uy quyền của Khương gia, ở Khương gia, ngoại trừ trưởng bối cùng Khương phụ ra, thì đúng là như vậy.

Cũng bởi vì thân phận chủ mẫu, mẫu thân có tư thái nghiêm khắc, nhưng lại không keo kiệt làm một cái từ mẫu.

Khương mẫu thấy Khương Triều Vân, mới vừa bàn xong việc với quản gia, sắc mặt lập tức trở nên hiền từ, bà cho quản gia lui ra, duỗi tay nắm lấy tay Khương Triều Vân, đau lòng mà nói: “Tại sao tay lại lạnh như vậy? Không mặc nhiều một chút?”

Một bên nói, một bên ánh mắt sắc bén mà liếc qua Bích Tâm, Bích Tâm sợ tới mức không dám nói lời nào, Khương Triều Vân cho Khương mẫu xem áo choàng phía dưới quần áo, “Nương, ta không lạnh.”

Thấy mấy cái áo choàng phía dưới thật dày, bọc thân thể kín đến không có kẽ hở, y không phải lạnh, chỉ là thân thể vốn dĩ như vậy, nhiệt độ trên người lạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Khương mẫu lại không nghe, lại cho người đốt thêm than, trong phòng ấm lên năm phần.

Lúc trước y đối với tình yêu thương quá mức của Khương mẫu sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí sẽ cảm thấy bản thân có chút gánh nặng, nhưng có lẽ là do chết qua một lần, tâm thái thay đổi, lại nhìn Khương mãu, thấy tình yêu thương quá mức kia lại ngoan ngoãn đón nhận.

Y dựa vào Khương mẫu đang ngồi, khóe môi hiện một tia ngoan ngoãn, cười nói: “Nương, nhi tử nóng.”

Khương mẫu nghiêm túc mà nói: “Vậy còn tốt hơn so với lạnh.”

Khương Triều Vân cũng không nói nữa. Khương mẫu ngữ khí ôn hòa cùng y nói về công khóa của y, kỳ thật cũng không có gì để nói, cho dù y không đọc sách, phụ mẫu cũng sẽ không bắt buộc y.

So với việc vặt này, bà càng quan tâm thân thể y hơn, ngữ điệu có chút trách cứ y đi ra cửa.

Khương Triều Vân cùng bà làm nũng, liền đem chuyện này bỏ qua sau đầu. Chỉ là Khương Triều Vân cũng biết thân thể bản thân thật sự không được, chỉ cần chịu lạnh một chút, liền sẽ kéo đến một loạt triệu chứng bệnh phong hàn, mà triệu chứng làm cả người y lạnh ngắt, như một động băng, hô hấp khó khăn, thật sự giống như ngọn đuốc sắp tàn trong gió phảng phất ngay sau đó liền tắt ngủm.

Mỗi lần bệnh đều là đi dạo ở quỷ môn quan một vòng, không chỉ thu hẹp đường sinh cơ của y, còn tiêu tốn biết bao nhiêu tâm huyết của phụ mẫu.

Khương Triều Vân ánh mắt dừng lại ở bạch ti mà Khương mẫu cố giấu ở trong người, không khỏi ảm đạm.

Khương mẫu bồi y ăn cơm trưa, thừa dịp có ánh mặt trời chói chang của buổi trưa, liền sai người đưa y trở về.

Khương Triều Vân nghe lời mà đi theo đại nha hoàn Tĩnh Nhu bên người Khương mẫu đi về viện của mình, chỉ là đi không được một nửa đường, Khương Triều Vân liền nói với Tĩnh Nhu: “Ngươi trở về đi, không cần theo.”

Tĩnh Nhu có chút do dự, Khương Triều Vân cường điệu nói: “Thật sự không cần, lại còn có Bích Tâm đâu.”

Tĩnh Nhu thấy Khương Triều Vân thần sắc kiên định, lúc này mới đồng ý, phân phó Bích Tâm chiếu cố tốt Khương Triều Vân, liền xoay người rời đi.

Khương Triều Vân chờ nhìn đến khi không còn thấy bóng dáng Tĩnh Nhu , mới quay sang Bích Tâm nói: “ Hàn thị vệ ở nơi nào?”

Bích Tâm chớp đôi mắt một chút, có chút chần chờ, “Thiếu gia, ngài hỏi cái này để làm gì?”

Khương Triều Vân nâng nâng cằm, nói: “Ta muốn nhìn một chút.”

Bích Tâm không tán đồng mà nói: “Thời gian này Hàn thị vệ chắc chắn ở trại tập huấn, ở địa phương kia đều là mấy tên cao to lực lưỡng, thiếu gia ngài tùy tiện đi qua nếu như bị thương, như vậy không đáng.”

Khương Triều Vân nói: “Ta lại không phải người bằng sứ, nói bị thương liền bị thương, ngươi mau dẫn ta đi, ta muốn nhìn.”

Khương Triều Vân thân thể không tốt, phụ mẫu đối với yêu cầu của y đều hữu cầu tất ứng, cũng dẫn tới trong xương cốt y có một cổ bị nuông chiều, bình thường cũng không rõ ràng, nhưng gặp được chuyện nào dễ dàng ngoi đầu, tựa như lúc này, y nói muốn xem, vậy nhất định phải xem.

Bích Tâm bị y nói đến không có biện pháp, đành phải vẻ mặt đau khổ dẫn y đi qua, nhưng Khương Triều Vân đi chưa được mấy bước, lại nhanh như bay mà lùi bước, y gọi Bích Tâm lại, trầm ngâm một lát, nói: “Ta không nhìn, ta phải đi về.”

Bích Tâm: “……”

Nàng cũng không nghĩ nhiều, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, có chút vui mừng mà nói: “Vâng, thiếu gia ngài không biết đó thôi, những thị vệ đó đều không thích tắm, liền tính là mùa đông, trên người cũng có một mùi hôi thối, còn luôn đi vào trong rừng bắt mấy con gà rừng con hoẵng linh tinh làm thức ăn, ăn cho thối hoắc, rõ ràng trong phủ có đưa cơm……”

Bích Tâm trên mặt khó nén được sự ghét bỏ với mấy tên nam nhân đó, Khương Triều Vân chậm rì rì mà nghĩ, cũng thật là khó xử cho Hàn Giang Mục.

Liền tính hiện tại hắn nghèo túng, nhưng rốt cuộc cũng là hoàng tử đâu.

Khương Triều Vân cùng Bích Tâm đi vòng đến trung đình, y lại dừng lại, cúi đầu xem mấy con cá cẩm lý đang bơi chậm rãi dưới cầu, lại thất thần.

Khương Triều Vân có lẽ không biết, trên người y giống như có một loại khí chất trời sinh đặc biệt, có lúc là loại khí chất mỹ nhân nhu nhược dễ bắt nạt, lại có lúc là loại khí chất lạnh lẽo như băng người không dám tiếp cận, tóm lại, y có thể dễ dàng hấp dẫn người khác.

Phía trước cách xa y một chút là khúc hành lang uốn lượn, một thiếu niên vóc người cao lớn dừng chân, ánh mắt thoáng nhìn qua, liền chú ý tới Khương Triều Vân.

Lão Lưu thấy hắn dừng lại, liền nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, mở miệng nói: “Đó là Vân thiếu gia, trời lạnh như vậy, còn chạy ra ngoài, nếu như mắc bệnh, chậc.”

Thiếu niên xa xa mà nhìn chăm chú thân hình mảnh mai, vẫn chưa nói chuyện.

Lão Lưu thấy hắn vẫn luôn nhìn, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên thiếu niên cất bước, đi về hướng của Vân thiếu gia.

Lão Lưu ngẩn ra, vội vàng đuổi theo.

Bích Tâm nhìn nhìn cá cẩm lý phía dưới, không thấy gì đặc biệt, lại lo lắng Khương Triều Vân ở bên ngoài trời nãy giờ, sợ mắc phong hàn, nhịn không được thúc giục nói: “Thiếu gia, trở về thôi.”

Khương Triều Vân chậm rì rì mà nói: “Không cần, ta muốn xem một lát.”

Bích Tâm cố kiềm chế lo lắng trong lòng, bồi y xem cá cẩm lý trong nước một hồi.

Khương Triều Vân hỏi: “Ngươi nói thử xem mấy con cá cẩm lý này có thể sống bao lâu a?”

Bích Tâm chần chờ một chút, trả lời: “Nghe nói có thể sống vài thập niên.”

Khương Triều Vân lẩm bẩm: “Sống còn lâu hơn cả ta à.”

Bích Tâm trong lòng nhảy dựng, đang muốn nói cái gì, liền thấy Khương Triều Vân đi phía trước một bước, cả người hầu như dựa vào trên rào chắn, cũng chính là lúc này, phía sau đột nhiên xuất hiện một bàn tay, một phen nắm lấy cổ áo của Khương Triều Vân, nhấc lên một cái.

Khương Triều Vân bị nhấc đến nổi mũi chân đều không chạm đất, cổ cũng bị cấn đến đau, nhưng mà rất nhanh, được thả ra, “Nơi này rất nguy hiểm.”

Khương Triều Vân sờ sờ cổ, xoay người lại, thấy một gương mặt thực tuấn tú.

Chủ nhân khuôn mặt tuấn tú có một đôi mắt hắc diệu thạch, đáy mắt có chút vầng sáng như là sao trời tỏa sáng giữa ban đêm.

Khương Triều Vân nhìn mặt hắn, trong nháy mắt liền hoảng hốt, miệng không tự giác hỏi: “Có rào chắn, tại sao lại nguy hiểm?”

Hàn Giang Mục nhìn đôi mắt xinh đẹp của y bởi vì đón ánh mặt trời mà có vẻ nhạt nhẽo như nước, hơi nghiêng đầu, duỗi tay rút vỏ kiếm ở phía sau ra, chỉ gõ nhẹ một cái lên rào chắn màu đỏ, liền thấy cây rào chắn “Răng rắc” một tiếng lộ ra vết nứt, thực mau, vết nứt uốn lượn mở ra, nguyên cây đứt gãy, rơi vào trong nước, bắn lên không ít bọt nước.

Khương Triều Vân: “……”

Hàn Giang Mục nói: “ Rào chắn bị mối ăn rỗng, cho nên nguy hiểm.”

Khương Triều Vân trên gương mặt trắng nõn mềm mại nổi lên vệt hồng nhàn nhạt, nhẹ nhàng, ho khan một tiếng, nói: “Đa tạ”

Bích Tâm nghĩ mà sợ không thôi, nói: “Hàn thị vệ, may mắn ngài nhạy bén, nếu không nô tỳ cũng không biết rào chắn bị như vậy.”

Hàn Giang Mục phong khinh vân đạm mà nói: “Lần sau chú ý.”

Khương Triều Vân sửng sốt một chút, ánh mắt lại lần nữa rơi trên mặt Hàn Giang Mục, có chút không thể tưởng tượng hỏi: “Ngươi là Hàn Giang Mục?”

Hàn Giang Mục nhìn thẳng vào mắt y, môi nhếch một cái, hắn nói: “Đúng vậy, thiếu gia.”

Khương Triều Vân trong lòng kinh hãi, theo bản năng mà che kín mặt, kêu lên: “Ngươi không được nhìn ta!”

Hàn Giang Mục vóc người rất cao, so với Khương Triều Vân còn muốn cao hơn một cái đầu, lúc này nghe y nói như vậy, cũng chỉ hơi cúi đầu, nhìn đôi tay đang che mặt của Khương Triều Vân——

Khương Triều Vân lớn lên tinh xảo xinh đẹp, đôi tay kia cũng không kém chút nào, nhìn trắng nõn, mềm mại, chỉ có vài đường gân nhạt nhòa như không có, móng tay màu hồng nhạt, là một đôi bàn tay xinh đẹp.

Ánh mắt của Hàn Giang Mục phảng phất như muốn đem tay của y tỉ mỉ vẽ lại một lần, rồi sau đó mới hỏi: “Vì sao không thể nhìn ngươi?”

Lão Lưu ho khan một tiếng, muốn kéo Hàn Giang Mục lại, Hàn Giang Mục lại liếc hắn một cái, trong mắt lại có một loại bình tĩnh khiến người ta sởn tóc gáy, cùng với sự bình tĩnh phảng phất còn ẩn chứa một tia cảnh cáo lạnh băng.

Lão Lưu tự xưng là đại trượng phu trải qua biết bao sóng gió, lại bị một cái liếc mắt này nhìn đến giật mình tại chỗ.

Khương Triều Vân không nói lời nào, Hàn Giang Mục lại hỏi một lần, “Vì sao không thể nhìn ngươi?”