Chương 3: Tạ lễ

Editor: Piscuits

Hàn Giang Mục có hành vi như vậy được tính là thất lễ, rốt cuộc hắn chỉ là một tên thị vệ, ai cho hắn dám nói với chủ nhân như vậy.

Nhưng Khương Triều Vân biết hắn không phải, hắn ở trong lòng y, có kính cũng có sợ, vốn dĩ không có chuẩn bị sẵn sàng để đi gặp hắn, hiện tại lại đυ.ng phải, rất dễ làm đầu óc của y rối thành một đống.

Vì sao không thể nhìn y, đương nhiên là bởi vì nếu hắn nhìn thấy y rồi, sẽ thích y mất ——

Nhưng Hàn Giang Mục là người như vậy sao, sẽ vì dung mạo của y mà thích y sao?

Hắn không phải là người nông cạn đó chứ?

Khương Triều Vân không biết, bỗng nhiên y có một ý tưởng, vô luận Hàn Giang Mục có phải vì dung mạo mà thích y hay không, chỉ cần y cư xử với thái độ khiến người ta chán ghét là được, Hàn Giang Mục chắc là không có tâm tư gì với y.

Hôm nay, chính là một cơ hội rất tốt.

Khương Triều Vân có thể cảm giác được độ ấm nóng rực từ lòng bàn tay của mình đang che mặt, y buông tay xuống, muốn nhìn thẳng Hàn Giang Mục, nhưng mà ánh mắt vừa mới chạm đến đôi mắt như hắc diệu kia của Hàn Giang Mục, tựa như bị nóng mà nhanh như bay rụt trở về, thế cho nên lời kế tiếp của y cũng không tự tin, “Ta, ta là thiếu gia của ngươi, ngươi chỉ là một tên thị vệ, ngươi không thể nhìn ta!”

Có lẽ là bởi vì quá khẩn trương, Khương Triều Vân không cẩn thận cắn đầu lười của chính mình, đau đến “Ui da” một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lập tức nhíu lại.

Bích Tâm khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy thiếu gia?”

Khương Triều Vân đau đến khóe mắt nổi lên một tầng hồng nhàn nhạt, y bưng kín miệng trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói: “Cắn trúng đầu lưỡi.”

Bích Tâm khẩn trương mà nói: “Để nô tỳ nhìn xem, chảy máu sao?”

Khương Triều Vân che miệng lại, lắc đầu, cự tuyệt yêu cầu của nàng.

Bích Tâm cũng không bắt buộc, nàng nhìn thoáng qua Hàn Giang Mục, nói với Khương Triều Vân: “Thiếu gia, mau trở về thôi, trễ như vậy nếu như bị phu nhân biết, sợ là sẽ tức giận.”

Khương Triều Vân ước gì được tránh đi mấy nơi có mặt Hàn Giang Mục, cho nên nặng nề mà gật gật đầu.

Y vẫn như cũ không dám nhìn qua Hàn Giang Mục, chỉ là cảm thấy mới vừa rồi, lời nói kia thật sự không có khí thế gì, lại nói với Hàn Giang Mục: “Ngươi quá cao, ta không thích bị nhìn xuống, về sau không cho ngươi nhìn ta như vậy.”

Bởi vì mới cắn trúng đầu lưỡi, y nói chuyện còn thu đầu lưỡi một chút, trong thanh âm mang theo một cổ mềm mại làm nũng.

Hàn Giang Mục nhìn cái tai phiếm hồng của y, không nói gì.

Khương Triều Vân thấy hắn không trả lời, trong lòng có một cổ dũng khí tới lui xoay chuyển, đúng là sợ hãi Hàn Giang Mục nhưng y lại giả vờ như không sợ hắn, y quay đầu, lớn tiếng mà nói với Bích Tâm : “Bích Tâm, chúng ta đi.”

Bích Tâm lên tiếng, muốn đỡ Khương Triều Vân, Khương Triều Vân lại không cho, Bích Tâm đành phải lui rồi nắm lấy áo choàng của y, sợ y trượt chân ở trên cầu.

Khương Triều Vân bước chân vội vàng mà rời đi khỏi tầm mắt của Hàn Giang Mục.

Thẳng đến khi không nhìn thấy người Khương Triều Vân, lão Lưu mới tìm về âm thanh của bản thân, bất quá cũng giống như Khương Triều Vân, khí thế yếu gà, hắn ta uyển chuyển mà nói: “Giang Mục, ngươi vừa rồi không nên nói chuyện với thiếu gia Triều Vân như vậy.”

Hàn Giang Mục nhìn hắn ta một cái, lúc này trong mắt hắn giống như không có cảm xúc gì, trong lòng lão Lưu cũng buông lỏng, nói cho chính mình cảm giác vừa nãy là ảo giác, thái độ đối đãi với Hàn Giang Mục trở nên hiền hoà lại, “Khương gia tốt xấu gì cũng là gia chủ của chúng ta, ngươi nói chuyện với y cũng nên tôn kính một chút, không thể tùy ý như vậy. Huống hồ thân thể của thiếu gia Triều Vân rất yếu đuối, ngươi cũng không thể thô bạo như vậy với y, vạn nhất xảy ra chuyện gì, lão gia bên kia sẽ trừng phạt ngươi.”

Hàn Giang Mục nghe xong, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Ta rất cao sao?”

Lão Lưu sửng sốt một chút, nhìn trên dưới Hàn Giang Mục một lượt, gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, ngươi đúng là rất cao.”

Vóc người của lão Lưu cũng coi như cao lớn, nhưng so với Hàn Giang Mục, lại thấp hơn nửa cái đầu, lại nói cả người Hàn Giang Mục có một cổ khí tràng nói không nên lời, cho nên lời nói của lão Lưu đối với hắn, vẫn luôn cảm thấy khí thế yếu hơn một đầu.

Có lẽ khí chất của Hàn Giang Mục luôn trầm tĩnh như vậy, trời sinh có thể làm người ta thần phục từ tận đáy lòng?

Lão Lưu cũng không hoàn toàn cảm thấy mất mặt khi yếu thế trước một thiếu niên nhỏ hơn hắn ta mười mấy tuổi, dù sao vụ hắn ta cũng bại dưới tay Hàn Giang Mục là sự thật.

Hàn Giang Mục nghe hắn ta nói xong, không nói gì.

Lão Lưu cũng không cảm thấy kì lạ, Hàn Giang Mục vẫn luôn ít nói chuyện, ngược lại như vậy mới đáng tin cậy.

----------------------

Thân thể của Khương Triều Vân có thể nói là yếu nhất thiên hạ rồi, xem y chạy chậm một đoạn đường, bộ dáng thở hổn hển là có thể nhìn ra.

Bích Tâm một bên vỗ lưng giúp thuận khí cho y, một bên có chút oán trách mà nói: “Thiếu gia, ngài chạy nhanh như vậy làm gì? Phía sau lại không có dã thú đuổi theo ngài.”

Khương Triều Vân dựa vào cây cột dừng lại trong chốc lát, mới nói: “Người kia chính là Hàn thị vệ sao?”

Bích Tâm cảm giác được một loại khác thường nói không nên lời, thiếu gia giống như hơi để ý Hàn thị vệ, nhưng nàng vẫn như cũ, không có nghĩ nhiều, trả lời nói: “Đúng vậy.”

Lại nghĩ đến tính cách luôn ôn hòa của Khương Triều Vân, nhưng mới vừa rồi lại có thái độ như vậy đối với Hàn thị vệ…… Bích Tâm lập tức thay đổi thái độ, nói với Khương Triều Vân: “Hàn thị vệ cũng chỉ một tên lưu lạc từ bên ngoài tới, một chút lễ nghĩa cũng không hiểu.”

Khương Triều Vân nhịn không được vì hắn nói chuyện, “Vừa rồi nếu không có hắn, ta liền rớt vào trong nước, hắn đã cứu ta.”

Bích Tâm thấy hơi mệt tâm, nói: “Đúng vậy.”

Khương Triều Vân nói: “Những lời vừa nãy ta nói với hắn, là lấy oán trả ơn.”

Bích Tâm đoán không ra tâm của y, lại lo lắng y ở bên ngoài chạy rồi đổ mồ hôi, sợ bị cảm lạnh, vẫn luôn thúc giục y vào phòng.

Khương Triều Vân cởϊ áσ choàng, ngón tay sờ tới sờ lui lông xù xù ở cổ áo, nghĩ tới nghĩ lui, lại đối Bích Tâm nói: “Không bằng đưa cho hắn chút ngân lượng, coi như tạ lễ.”

Nghĩ nghĩ, lại nói: “Đừng nói là ta đưa, ai, ngươi nói một tiếng cho phu nhân, làm phu nhân ra mặt.”

Bích Tâm có chút buồn bực, lại cũng chưa nói cái gì, thấp giọng đáp ứng.

----------

Hàn Giang Mục ngồi ở bên cạnh bàn đá, lau chùi kiếm của hắn, lão Lưu ngồi nhìn ở bên cạnh, rất là đã mắt.

Hàn Giang Mục có một thanh kiếm tốt, chuyện này thì bọn thị vệ ở Khương phủ đều biết, thân kiếm dài chưa đến ba thước*, bộ phận ở giữa có hoa văn tinh tế, mới nhìn vào thì thấy nó không khác gì với kiếm bình thường, nhưng nó chém sắt như chém bùn, cơ hồ có thể so sánh với thần binh vô dị.

*Theo gg, 1 thước là 40 cm*

Lão Lưu ngẫm lại trận tỷ thí lần trước với Hàn Giang Mục, cái cảnh mà Hàn Giang Mục một kiếm chém một tòa núi giả ra làm hai, mồ hôi lạnh trên trán lại toát ra —— một kiếm kia thiếu chút nữa bổ tới trên đầu hắn ta.

Cũng may hắn ta nhanh nhẹn né tránh, bằng không hiện tại chỉ sợ còn nằm ở trên giường.

Ngay lúc lão Lưu đang thất thần, có một nha hoàn bưng một cái khay đi vào sân, lớn tiếng hỏi: “Có Hàn thị vệ ở đây không?”

Lão Lưu phục hồi tinh thần lại, có chút hụt hẫng mà nói: “Lại tới tìm ngươi.”

Hàn Giang Mục mí mắt cũng không động một chút, hắn vẫn như cũ lau chùi trường kiếm của mình.

Lão Lưu cũng biết tính tình của hắn, mở miệng kêu lớn một câu: “Hắn ở chỗ này.”

Nha hoàn nghe âm thanh lại đây, lão Lưu vừa nhìn, thấy là nha hoàn thân cận bên người phu nhân, mắt hắn ta sáng rực lên, ngữ khí nhẹ nhàng nói, “Là Tĩnh Nhu cô nương a.”

Tĩnh Nhu nhìn cũng không nhìn hắn ta một cái, đôi mắt nhu tình như nước mà nhìn Hàn Giang Mục, thanh âm cũng nũng nịu nói: “Hàn thị vệ, phu nhân nghe nói ngươi cứu thiếu gia, đặc biệt phái nô tỳ lại đây đưa cho ngài vài thứ, tỏ lòng biết ơn.”

Gương mặt kia của Hàn Giang Mục rất đáng chú ý, từ lúc vào phủ liền hấp dẫn không ít cô nương, ngay cả tiểu thư của nhị phòng tam phòng đều xuân tâm manh động, nếu không phải giữ thân phận tôn quý, sợ là cũng muốn làm nữ nhân của Hàn Giang Mục.

Nhưng nhìn cũng biết, Hàn Giang Mục chỉ là một tên thị vệ, hắn sao có thể xứng đôi với tiểu thư Khương phủ, nhưng mà nha hoàn như nàng ta đây, gả cho hắn cũng tương xứng.

Tĩnh Nhu ở trong lòng nghĩ như vậy, lại nhìn đến gương mặt tuấn mỹ không có tỳ vết kia của Hàn Giang Mục, nhu tình trong mắt đều giấu không được, “Hàn thị vệ?”

Hàn Giang Mục nhấc mí mắt lên nhìn nàng ta một cái, đem kiếm thu vào vỏ kiếm, thân kiếm cùng vỏ kiếm chạm vào nhau phát ra tiếng kim loại thanh thúy, thanh âm của hắn có chút lạnh nói: “Đây là cái gì?”

Tĩnh Nhu xốc lên miếng vải bố màu đỏ, bên trong là từng nén bạc được xếp chỉnh chỉnh tề tề, Khương mẫu trước nay đối với chuyện liên quan tới Khương Triều Vân sẽ không bủn xỉn, cho nên trên khay là ba trăm lượng bạc.

Đây đã là một số tiền khổng lồ, ở trước mặt phu nhân nàng ta là đại nha hoàn được yêu thích nhất, bất quá tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng chỉ có hai lượng bạc, thấp hơn một chút nữa, cả đống nô tỳ, tiền tiêu vặt một tháng cũng được mấy trăm văn tiền.

Mà Hàn Giang Mục chỉ là một thị vệ, bất quá mỗi tháng cũng có một hai văn tiền để tiêu vặt.

Ba trăm lượng, cũng đủ cho hắn mua một cái phòng không tồi ở bên ngoài, còn có thể mua mấy cái bà tử gã sai vặt.

Của cải như vậy, gả cho hắn, cũng không sợ cuộc sống hằng ngày cực khổ.

Tĩnh Nhu nghĩ đến đây, ngữ khí càng ôn nhu, “Hàn thị vệ, đây là ba trăm lượng bạc ròng, ngươi cứu thiếu gia một mạng, đây là ngươi nên có, xin hãy nhận lấy.”

Trong giọng nói của Hàn Giang Mục có chút khác thường, “Tại sao phu nhân lại biết ta cứu thiếu gia?”

Tĩnh Nhu sửng sốt một chút, trả lời nói: “Đương nhiên là nha hoàn bên người thiếu gia tới bẩm báo, phu nhân mới biết được.”

Hàn Giang Mục nói: “Cho nên, là thiếu gia muốn ban thưởng ta?”

Ngữ khí của hắn kỳ thật là có chút lãnh, nhưng Tĩnh Nhu không biết vì sao, nghe ra một chút cảm xúc cao hứng.

Là ảo giác đi?

Tĩnh Nhu có chút chần chờ mà nói: “Đây là ý tứ của phu nhân.”

Hàn Giang Mục rũ xuống mắt, “Phải không?”

Tĩnh Nhu bị hắn hỏi lại có chút xấu hổ, ý định muốn gả cho hắn nảy mầm tràn đầy trong lòng cũng hỗn loạn có một tia oán trách, phu nhân có ban thưởng, hắn còn không mau tiếp nhận, còn ở đó “Phải không?”, Hắn đây là không muốn nhận ban thưởng của phu nhân sao?

Người thì nhìn rất tuấn lãng, nhưng chính là ân tình ở đời, hắn một chút cũng không hiểu.

Tĩnh Nhu đặt khay xuống, lại tỉ mỉ mà nhìn thoáng qua mặt mày tuấn tú của hắn, tia oán trách kia lại tiêu tán, nàng ta nũng nịu mà nói: " Vậy tạ lễ ta liền đặt ở đây, Hàn thị vệ mau cất giữ tốt, ta phải trở về phục mệnh phu nhân.”

Nói xong, lưu luyến mà rời đi.

Lão Lưu cực kỳ hâm mộ mà nói: “Ngươi thật đúng là cái đầu gỗ, Tĩnh Nhu cô nương mới vừa rồi nói chuyện với ngươi như vậy, ngươi đều không trả lời một câu cho đàng hoàng.”

Lại lải nhải nói: “Tĩnh Nhu cô nương cũng là đại nha hoàn được yêu thích trước mặt phu nhân, nếu ngươi có thể cưới nàng, cũng có thể an gia ở Khương phủ, đây chính là trời ban cho phúc khí a……”

Tại thời điểm lão Lưu nói như vậy, Hàn Giang Mục nhìn về phía hắn ta, ánh mắt kia thực bình tĩnh, tựa hồ không mang cảm xúc gì. Nhưng trong lòng lão Lưu theo bản năng lại thấy kinh hãi, bỗng nhiên im lặng, ánh mắt cũng không tự giác mà né đi, có vài phần mạc danh xấu hổ, “Ta có phải quá dong dài hay không ha ha.”

Hàn Giang Mục không để ý đến hắn ta nữa, chỉ rũ mắt, dùng chuôi kiếm gẩy gẩy vài cái ngân lượng trên bàn, khóe môi hơi hơi khơi mào một độ cung.

Hắn nhớ tới trước đó không lâu ở trong rừng thấy một con mèo lớn, da lông như mang theo ánh sáng lung linh, thoạt nhìn, thực thích hợp làm một cái áo da cho y.