Chương 1: Mộng

Editor: Piscuits

Khương Triều Vân đã nhiều ngày thường xuyên mà mơ thấy một cái “Mộng”.

Tựa như lúc này, y lại mơ thấy “Mộng”.

Khương Triều Vân đứng ở dưới một cây cột bàn long, ngẩng đầu nhìn trung tâm ở trong điện, có thể thấy một thanh niên mặc cẩm y màu đỏ sậm lấy thái độ bễ nghễ nhìn thiên hạ ngồi ở trên bào tọa khắc hình rồng, phía dưới có một người quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bảo điện kim bích huy nga vốn nên trang nghiêm, nhưng vì chỉ có hai ngọn đèn dầu, phần lớn bảo điện lâm vào trong bóng tối, chỉ có ở phía trên bảo tọa, có một mảnh ngọn đèn dầu.

Dưới ngọn đèn dầu không sáng lắm, vị đế vương trẻ tuổi này hơi rũ mặt, khuôn mặt như bao phủ một tầng bóng tối, thấy không rõ biểu tình, nhưng mà âm thanh của hắn lại rất rõ ràng mà truyền vào tai Khương Triều Vân, giống như mang theo một ý cười mềm nhẹ.

“Băm ngón tay của hắn.” Đế vương ngữ khí, thật giống như đang nói “Hôm nay thời tiết thật tốt” hết sức tùy tiện.

Có thị vệ kêu là một tiếng, tiến lên, kéo người trên mặt đất, ngọn đèn dầu tuy tối tăm, nhưng Khương Triều Vân lại có thể thấy rõ mặt người nọ. Cư nhiên là một thiếu niên nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp, thiếu niên khóe mắt rưng rưng, thê thảm mà kêu: “Bệ hạ, bệ hạ nô sai rồi, nô không dám nữa, nô nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ tay……”

Đế vương không có chút động dung nào, thị vệ cũng không dám kéo dài, lập tức che miệng thiếu niên lại, đem hắn kéo ra ngoài, thực mau, ở ngoài truyền đến một trận thét chói tai như muốn đâm thủng trời, trong âm thanh như có máu, Khương Triều Vân cảm thấy có một cổ hàn khí từ lòng bàn chân bốc lên, nhắm thẳng vào trong lòng y mà tới.

Kim giáp thị vệ cầm một cái hộp gỗ tất cung tất kính mà đi vào bảo điện, quỳ xuống, “Bệ hạ.”

Thái giám phía sau vị đế vương trẻ tuổi tiến lên, đem hộp gỗ tiếp nhận, trình đến trước mặt hắn, mở ra.

Khương Triều Vân nghe được hắn hỏi: “Giống sao?”

Thái giám cả người run rẩy, nghiền ngẫm ý tứ của đế vương, nặn ra tươi cười nói: “Giống, giống.”

Đế vương thấp giọng nói: “Đầu ngón tay của y không có bị phỏng.”

Thái giám tức khắc giống như bị bóp lấy yết hầu, chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ.

Đế vương lâm vào trầm mặc, không nói gì nữa.

Khương Triều Vân sợ hành vi tàn bạo của đế vương, chưa bao giờ dám xem mặt đế vương, nhưng lúc này, lại nhịn không được giương mắt, nhẹ nhàng mà nhìn tới mặt hắn, chỉ liếc mắt một cái, lại vừa lúc đế vương kia cũng đưa mắt lại đây, ánh mắt chạm vào nhau, đó là một đôi mắt phảng phất ẩn chứa lốc xoáy màu đen, có thể đem hết thảy ánh sáng đều hút vào, làm người khác sợ hãi tột cùng.

Khương Triều Vân bị cái liếc mắt này dọa sợ tới mức từ trong “mộng” bừng tỉnh, hô hấp dồn dập, ra một thân đầy mồ hôi lạnh.

Tỳ nữ Bích Tâm bưng giá cắm nến đi lại đây, trên mặt tràn đầy thần sắc khẩn trương, “Thiếu gia, ngài lại bị bóng đè?”

Khương Triều Vân hoảng hốt gật gật đầu, Bích Tâm duỗi tay chạm chạm cái trán y, kinh ngạc một chút, nói: “Sao lại lạnh như vậy!”

Nàng nhanh chóng đem giá cắm nến thấp lửa, sau khi ánh nến phát ra, trong phòng tức khắc một mảnh sáng lên, làm xong này đó, Bích Tâm thấp giọng nói: “Nô tỳ đi chuẩn bị nước ấm, dù có lạnh nhưng ngài cũng không nên ngủ tiếp đi.”

Khương Triều Vân gật gật đầu, biểu tình vẫn cứ hoảng hốt, Bích Tâm lo lắng mà nhìn y một cái, giấu đi lo lắng, vội vàng cầm quần áo khô ráo của y, lại vội vàng ra cửa.

Cũng may mắn Khương Triều Vân thể chất đặc thù, trong viện có phòng bếp nhỏ, phòng nước ấm nấu thức ăn, cho nên Bích Tâm rất nhanh đã trở về.

Khương Triều Vân không thích người khác hầu hạ, cho nên tự lau thân mình tự mặc quần áo này đó đều là tự mình động.

Bích Tâm đốt lên than mới, trong phòng cũng một lần nữa ấm áp lên, có thêm ấm áp dễ chịu này, Khương Triều Vân dùng nước ấm lau thân mình, thân thể vừa mới còn lạnh lập tức liền ấm lên.

Tự mình thu thập xong, thay quần áσ ɭóŧ khô ráo, Khương Triều Vân một lần nữa chui vào trong chăn.

Làm xong này đó, y mới có cảm giác từ “Cảnh trong mơ” đi ra.

Khương Triều Vân trọng sinh trở về đã được 5,6 ngày, 5,6 ngày này, y vẫn luôn ở nằm mơ “Mộng” này.

Trong mộng cũng đều là vị đế vương trẻ tuổi kia, hành vi tàn bạo, sợ tới mức y liên tiếp bừng tỉnh, đã nhiều ngày như vậy tinh thần đều không được tốt.

Đời trước khi y qua đời là lúc 19 tuổi, hiện tại y trở về 17 tuổi, nói cách khác, y còn có thể sống hai năm.

Nhưng luôn nằm mơ thấy mộng này, y có khả năng đi gặp Diêm Vương gia.

Khương Triều Vân nắm chặt chăn, sâu kín mà thở dài một hơi, y là chết qua một lần mới biết được nguyên lai bản thân chỉ là nhân vật trong thoại bản mà thôi, nhưng là, tuy là thoại bản chuyện xưa, y cũng có nhân sinh của chính mình, y có thể cảm giác được xung quanh chính mình rõ ràng.

Đây là thế giới của y.

Cái kia thoại bản là chuyện xưa kể về một đế vương, mà Khương Triều Vân y ở trong đó chiếm cứ một suất diễn rất lớn.

Bởi vì y là người trong lòng thời thiếu niên của vị đế vương này.

Vị đế vương này là đương kim Thánh Thượng cái thứ ba nhi tử, là nguyên hậu con vợ cả, hiện giờ là vì lý do nào đó không thể nói, đành mai danh ẩn tích tránh ở Khương phủ, làm một thị vệ hộ viện nho nhỏ.

Khương Triều Vân sau khi chết xem hết thoại bản, biết hoàng đế không coi trọng nhất là Tam hoàng tử Hàn Giang Mục, ngày sau sẽ đuổi đi những ngoại tộc ở Trung Nguyên, tàn sát bừa bãi, đem bản đồ Trung Nguyên vốn chia năm xẻ bảy thống nhất vì cường đại cường quốc, cũng đem quốc hiệu sửa từ Yến thành Khương. Ở dưới quân đội của hắn, ngoại tộc bị gϊếŧ đến chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em, trong vòng trăm năm khó mà sinh ra hậu duệ.

Trong lúc hắn còn tại vị, những ngoại tộc đó ở các nơi đều bị nạp vào bản đồ Khương Quốc, quốc lực cường thịnh tới nổi ngoại tộc nghe tiếng thôi cũng sợ vỡ mật.

Nhưng mà sau khi xua đuổi ngoại tộc, thống nhất Trung Nguyên, vị đế vương trẻ tuổi lại lâm vào tâm ma của chính mình, hành sự càng thêm quái đản thô bạo, dẫn tới Khương Quốc cường thịnh không đến hai trăm năm liền bị huỷ diệt.

Khương Triều Vân vẫn là lúc gần 20 tuổi, chưa đến mùa đông đã qua đời, khi đó Hàn Giang Mục sớm đã rời Khương phủ, dấn thân vào trong sự nghiệp thu phục giang sơn Yến Quốc.

Bởi vì Khương Triều Vân ốm yếu, thường xuyên ở tại trong phòng, cũng không bồi ta ra cửa, hai năm, bọn họ nói chuyện chỉ sợ sẽ không vượt qua một trăm câu. Khương Triều Vân không biết vì sao hắn sẽ đem chính mình coi là người trong lòng, thậm chí sau khi đăng cơ biết được chính mình đã chết, tính cách đại biến, còn có ngoại tộc quấy nhiễu, hắn liền đem cổ oán khí trút lên ngoại tộc., tàn sát hầu như không còn người sống, sau khi gϊếŧ tuyệt ngoại tộc, hắn lại đem đao hướng về phía người một nhà.

Hắn tìm vô số thế thân giống như Khương Triều Vân, cuối cùng lại bởi vì những thiếu niên đó cũng không phải y, bị hắn dùng khổ hình gϊếŧ chết, đến cuối cùng những thiếu niên đó, xác chết đều là bị tàn phá nặng nề, khó có thể chôn được, chỉ có thể bị cung nhân tùy ý mà cuốn vào trong một tấm chiếu ném ra bãi tha ma.

Khương Triều Vân lúc trước chỉ nhìn thấy văn tự miêu tả, liền sợ hãi không thôi, đã nhiều ngày mơ thấy “Mộng”, đem những văn tự tàn nhẫn chuyển hóa thành hình ảnh, làm y sợ tới chỗ sâu trong linh hồn.

Bị một người như vậy thích, cũng không phải là chuyện đáng vui mừng.

Khương Triều Vân nhịn không được nghĩ, chính mình có thể trọng sinh, vận mệnh có phải hay không được giao sứ mệnh gì đó?

Trong thoại bản viết, vị đế vương trẻ tuổi bị lật đổ thống trị, cháu ngoại trai bị phản quân đỡ lên đế vị, Khương Quốc cường thịnh thực mau đã bị làm cho chướng khí mù mịt, lại chống đỡ cỡ một trăm năm, liền bị lũ ngoại tộc tro tàn lại cháy xâm nhập, rất nhanh liền biến mất ở trong lịch sử.

Lại lúc sau, Thần Châu đại địa phân phân hợp hợp, lại trước sau chịu đủ đau khổ của ngoại tộc xâm lược. Hàn Giang Mục làm hoàng đế, như là một tràn pháo hoa lộng lẫy, nở rộ ngắn ngủi lúc sau liền biến mất vào trong bóng tối.

Nếu Hàn Giang Mục chưa từng thích chính mình, hẳn là sẽ không điên cuồng như vậy đi? Ngày sau cũng hẳn là chuyên tâm, sẽ không thô bạo, sẽ làm một vị hoàng đế tốt.

Người vốn là phải chết, một là nặng như Thái Sơn, hai là nhẹ tựa lông hồng. Khương Triều Vân y kiếp trước cùng với câu này là một trời một địa, tuy có cha mẹ sủng ái, huynh hữu đệ cung, nhưng y chết khinh phiêu phiêu, sau khi chết ngoại trừ được người nhớ thương cùng thương tiếc cũng không có lưu lại bất luận dấu vết gì.

Nhưng y nếu là có thể làm Hàn Giang Mục ghét y, vậy y đúng là cứu vớt những thiếu niên bị coi như thế thân đó, cứu vớt vô số bá tánh, cũng là gián tiếp mà cứu vớt đất nước!

Như vậy cho dù có chết, cũng không thể nói là chết không có ý nghĩa.

Nhưng mà Khương Triều Vân trong lòng không có nhiệt huyết, lại chậm chạp không dám đi tiếp xúc Hàn Giang Mục, y gần nhất bị Hàn Giang Mục dọa sợ, mở mắt nhắm mắt đều là khuôn mặt nhẹ nhàng bâng quơ lấy mạng người của hắn.

Kỳ thật y đã không nhớ rõ thời thiếu niên của vị đế vương là bộ dáng nào, y nỗ lực mà nhớ lại hồi ức, giống như có thể nhớ lại một khuôn mặt thực tuấn tú, nhưng khuôn mặt như vậy tựa hồ không tương xứng với vị đế vương cao cao tại thượng ngồi trên lăng tiêu bảo điện kia lắm, nhưng rất nhanh liền bị y ném nhanh như bay tới sau đầu.

Chỉ là y cũng không thể nhớ nhiều, thân thể y ốm yếu, luôn buồn ngủ, cho nên nghĩ nghĩ, ý thức liền mơ hồ, thực mau liền lâm vào mộng đẹp, chỉ là lúc này đây, y không có mơ thấy Hàn Giang Mục.

Sáng sớm hôm sau, Bích Tâm lại đây hầu hạ y mặc quần áo.

Khương Triều Vân không cần người hầu hạ, vì vậy Bích Tâm đứng yên ở ngoài bình phong đứng chờ.

Thời tiết mùa đông này là Khương Triều Vân ghét nhất, y sinh ra vào mùa đông, thời điểm mẫu thân hoài y có đi chùa dâng hương, không ngờ nửa đường gặp được thổ phỉ, may có binh phủ tri châu đi ngang qua, cứu mẫu thân y một mạng, cũng không có bị thương, nhưng bị kinh hãi, y bởi vậy mà sinh non.

Cũng bởi vì chưa được chăm sóc kịp thời, Khương Triều Vân bị phong hàn, bệnh căn không dứt, thân thể vẫn luôn không tốt, rất nhiều đại phu đều một lời nói y sống không quá mười tám tuổi, có thể sống đến tuổi này, cũng là dựa vào dược vật quý báu để kéo dài mệnh mà thôi.

Khương Triều Vân nghĩ đến Hàn Giang Mục, có chút sầu, trốn tránh, không hề suy nghĩ tới nữa, chuyên tâm mà mặc quần áo.

Trong phòng đốt than ngân ti, vẫn rất ấm áp dễ chịu, Bích Tâm ở bên tai y nói thầm, “Không khí lạnh vừa qua khỏi, sợ sẽ lặp lại, thiếu gia mặc nhiều một chút.”

Khương Triều Vân phục hồi tinh thần lại, nói: “Ta đều không ra khỏi cửa, hà tất gì mặc nhiều như vậy.”

Bích Tâm không tán đồng nói: “Không thể qua loa.”

Khương Triều Vân bị bắt mặc một kiện áo choàng thật dày ở bên trong, y nghĩ nghĩ, nói: “Ta muốn đi ra ngoài một chút."

Bích Tâm nghe vậy, nói: “Vậy ngài lại mặc thêm một kiện áo choàng.”

Dứt lời, từ trong ngăn tủ lấy ra một kiện áo choàng lông hồ ly trắng thật dày.

Khương Triều Vân tuy rằng bệnh tật ốm yếu, nhưng vóc dáng cũng không lùn, thậm chí đứng ở trong chúng bạn cùng lứa tuổi vẫn là tính cao gầy, Bích Tâm phải nhót chân mới có thể cột dây lưng áo choàn cho y.

Bích Tâm mặc áo choàng cho Khương Triều Vân xong, lui ra phía sau một bước, ngó trái ngó phải, gương mặt hơi hơi nổi lên đỏ ửng.

Khương Triều Vân tuy rằng thân thể ốm yếu, nhưng lại có một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp. Bởi vì tuổi tác còn nhỏ, gương mặt còn có mềm mại của hài tử, đôi mắt màu hổ phách, bởi vì ánh sáng mà hiện lên màu trà khác với màu mắt ban đầu. Làn da y rất trắng, bởi vì thiếu máu, sắc môi y cũng không đỏ hồng được, mà là màu hồng phấn nhàn nhạt, lại cũng không có hạ thấp dung mạo của y, ngược lại càng có vẻ đẹp của mỹ nhân trong suốt.

Lúc này y một thân trắng thuần, cũng không thể che lấp đi quang mang, mà kiện áo choàng llong hồ ly tuyết trắng càng tôn lên phần cao quý của y, thập phần tinh xảo, tuy đơn giản mà đứng, nhưng lại tạo nên một phong cảnh không thể nói.

Bích Tâm nhịn không được khen: “Cái này áo choàng thật là đẹp mắt, tôn lên khí chất của thiếu gia. Con bạch hồ ly này khó gặp, có thể được Hàn thị vệ săn đến, lại ở trước mùa đông đến có thể làm cho thiếu gia một kiện áo choàng như vậy, cũng là nó đời trước đã tu luyện phúc phận.”

Khương Triều Vân nghe nàng nói vậy, khóe miệng cũng nhẹ nhàng mà cười lên, y sờ sờ lông hồ ly mềm mại trên cổ, trong lòng cũng thích, nhưng mà y ngốc một đốn, bỗng nhiên phản ứng lại đây, thanh âm đều kêu lên, “ Bạch hồ ly này, là ai săn?”

Bích Tâm nói: “Là Hàn thị vệ ạ, dựa vào tài nghệ bắn cung của hắn, một mũi tên bắn trúng đôi mắt bạch hồ ly, không có làm hỏng da lông. Nghe Cẩn thiếu gia nói, muốn cái áo choàng này, hắn còn không cho, nói là cho thiếu gia, nên đưa tới viện của chúng ta.”

Bích Tâm hiển nhiên cực kỳ thích vị Hàn thị vệ này, mở miệng đều nói hay cho hắn.

Khương Triều Vân nuốt nuốt nước miếng, bỗng nhiên cảm giác trên người áo choàng giống như đuôi chuột, làm y lâm vào hoảng hốt.

Hàn Giang Mục lúc này liền có ý với y?

Không được, không thể, hắn không thể thích y!

----------------

Editor: lúc edit gần xong chương này, tới khúc " Bích Tâm nhịn không được khen......" tui lỡ tay nhất ra chỗ giao diện mới nhất, cái nhấn quay lại, hai mắt rưng rưng nhìn bản cv :")""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""