Tôi cười nhạt: "Anh ấy? Kêu anh ấy tiết chế một chút, nhưng lại không chịu nghe, mệt muốn chết, đã ngủ rồi."
Bên kia điện thoại lại một trận trầm mặc.
"Như vậy ạ, em biết rồi, ngày mai em lại gọi lại cho anh ấy."
"Chị ơi chị đừng hiểu lầm, em không phải cố ý gọi điện cho anh Thẩm Minh, em ở chỗ này chỉ có một người bạn là anh ấy, anh ấy chắc là không có đem những việc chúng em đã trải qua nói với chị đi?"
"Chị nhất định đừng nóng giận, rốt cuộc quan hệ trước kia của em cùng anh Thẩm Minh tốt như vậy, nếu khiến chị hiểu lầm thì thật không tốt, chị đừng trách anh Thẩm Minh!"
Ôn Giai âm dương quái khí ám chỉ quan hệ của cô ta và Thẩm Minh không bình thường, có cảm tình trước kia làm cơ sở, đồng thời Thẩm Minh còn vì cô ta mà lừa gạt tôi.
Quả nhiên là trà xanh thành tinh, rất có bản lĩnh.
Thẩm Minh dẩu cao miệng, điên cuồng lắc đầu, còn dùng khẩu hình nói — "Anh không có gặp cô ta!"
Tôi cười với đầu bên kia điện thoại: "Sao chị lại tức giận được, ai mà không có vài người người bạn, em gái lo cho tình cảm vợ chồng của chị như vậy, không bằng lo cho chương trình tạp kỹ ngày mai đi. Vậy nhé, chồng chị ôm chị đến nổi không thở được rồi, cúp trước nhé!"
Không đợi Ôn trà trà mở miệng, tôi liền cúp điện thoại.
Thẩm Minh lấy điện thoại lại liền kéo Ôn Giai vào danh sách đen, còn ghi chú cuộc gọi quấy rầy.
"Vợ ơi, miệng cô ta như cánh đồng vậy! Nói hươu nói vượn!" Thẩm Minh ôm tôi.
Tôi duỗi tay xoa tóc mái của anh.
"Em tin anh." Tôi nói.
Thẩm Minh hừ nhẹ một tiếng, tìm liên lạc của các bạn học cũ kéo hết vào danh sách đen.
Những người này có lẽ đã cho Ôn Giai phương thức liên lạc.
Tôi tin tưởng Thẩm Minh không phải vì não yêu đương gì, mà Thẩm Minh chính là một kẻ điên cuồng cố chấp, đồng thời, anh đã sớm quên Ôn Giai là ai rồi!
Sau khi Ôn Giai rời đi, Thẩm Minh bị chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng, vì không muốn anh tự làm mình bị thương, bác sĩ trực tiếp tiến hành phương pháp thôi miên cho anh, đem những hồi ức đau khổ nhất của anh cất đi.
Những ký ức thống khổ, sa đọa, hèn mọn đó, nếu anh nhớ ra thì tôi cũng không sợ!
Tôi nhếch môi ấn Thẩm Minh lên trên giường, em trai nhỏ thật lợi hại!
Trời còn chưa sáng tôi liền đứng dậy rời đi, mặc kệ Thẩm Minh cầu xin như thế nào cũng vô dụng.
Đàn ông chỉ là phụ kiện của phụ nữ có danh lợi và tiền bạc!