Chương 4

Tôi vừa xuống xe liền thấy Ôn Giai, mặc váy liền áo lệch vai màu đỏ giống tôi, ngay cả kiểu tóc cũng cố ý vô tình giống y như tôi.

Ha… không thú vị gì cả!

Thấy tôi xuất hiện, người chủ trì nhịn không được mà hít sâu một hơi.

Sự nghiệp hiện tại của tôi như mặt trời ban mưa, ai dám trắng trợn táo bạo cọ nhiệt tôi, quả thực là tìm chết!

"Thực xin lỗi, em không biết chị cũng mặc theo outfit này, sớm biết chị và em sẽ đυ.ng hàng, em sẽ chọn outfit khác màu đen, thật ra em mặc outfit màu đen cũng rất đẹp!" Ôn Giai đi đến trước mặt tôi nói.

Tôi nhướng mày nhìn cô ta một cái, con nhãi, chơi hay đấy!

"Vậy bây giờ em gái đi thay đi, tiết mục của em còn cách nửa giờ mới quay, sẽ kịp đấy!" Tôi nói.

Ôn Giai nhếch môi, hai mắt đỏ ngầu.

"Chị ơi, đυ.ng hàng với chị là em không đúng, nhưng thực sự không phải em cố ý!"

"Chị ơi, nếu vì trong lòng chị hiện tại không thoải mái thì em đi thay là được, nhưng em muốn nói một câu với chị, chương trình tạp kỹ của chúng ta là phát sóng trực tiếp! "

Ôn Giai khóc nức nở nói.

Cô ta nhỏ giọng, tôi vừa vặn có thể nghe thấy, nhưng người quay phim cùng khán giả đang xem phát sóng trực tiếp thì không chắc.

Người quay phim hình như đã bị mua chuộc, vẫn luôn hướng máy quay về phía bên này.

Tôi nhìn thoáng qua bình luận, quả nhiên có người hoài nghi tôi dữ với Ôn Giai.

Ôn Giai cười nhạt nhìn tôi, tôi ném cho cô ta một ánh mắt xem thường, duỗi chân thon dài kéo gấu váy lên, xé vừa đến đùi.

"Em gái à, chơi cùng chị đây, còn non lắm!" Tôi nói.

Đem Ôn Giai ngốc nghếch cùng làn đạn bình luận tràn ngập "aaaaa" ném ra sau.

Các fan vừa nãy còn nói tôi và Ôn Giai bất hòa đã bắt đầu liếʍ màn hình, toàn bộ đều khen dáng người tôi tốt.

Đây là trò xiếc tiểu học tôi còn không thèm chơi, muốn chơi cũng phải tìm trò nào độc đáo mới mẻ hơn chứ.

Qua một màn vừa nãy, Ôn Giai đại khái cũng biết tôi không dễ chọc, không tiếp tục khıêυ khí©h tôi.

Sau khi quay xong chương trình, tôi nhận được Wechat của mẹ chồng, kêu tôi về nhà ăn cơm.

Tôi đang định ngồi lên xe bảo mẫu, Ôn Giai liền đi tới.

"Khương Mãn, cô đừng tưởng hôm nay cô thắng một ván là cô ghê gớm, chúng ta chỉ vừa bắt đầu thôi!"

"Ôn Giai tôi trở về chính là muốn thu hồi những đồ vật vốn nên thuộc về tôi!"

Trên mặt Ôn Giai treo lên nụ cười nhất định sẽ đoạt được.

Tôi cạn lời, em gái nhỏ này chắc là bị tẩu hỏa nhập ma rồi!

"Ồ."