Chương 2

Chúng tôi quen nhau 5 năm, rốt cuộc dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Thẩm Minh mà kết hôn.

Tôi biết tin Ôn Giai trở về sớm hơn Thẩm Minh, chỉ là tôi không nói với anh.

Rốt cuộc cũng đều cùng chung giới, muốn không biết cũng khó.

Người đại diện của tôi là chiến sĩ thi đua trong nghề, một đôi mắt gắt gao luôn nhìn chằm chằm hướng gió trong giới giải trí, liệt kê những người có khả năng tranh đoạt tài nguyên của tôi và có thể ảnh hưởng đến địa vị của tôi trong giới giải trí đưa vào danh sách kẻ địch.

Mà Ôn Giai, chính là người có thể uy hϊếp đến sự phát triển của tôi nhất.

Bởi vì cô ta và tôi phát triển cùng một hướng!

Một núi không thể có hai hổ, có tôi thì không có cô ta!

Ngày mai tôi phải tham gia một chương trình tạp kỹ có Ôn Giai.

Thẩm Minh dùng tóc mái của anh cọ lên người tôi, giống như một bé cún con, một tay khác chuẩn bị cúp điện thoại.

Tôi giơ tay cầm lấy điện thoại.

"Anh nói anh không quen cô ta, nhưng cô ta vẫn cứ quấn lấy anh, còn nói cái gì mà nhất định sẽ giúp anh khôi phục ký ức khi ở cùng cô ta!"

"Chắc là cô ta đã lấy được số di động của anh từ bạn học cũ, anh sẽ kéo cô ta vào danh sách đen."

Giọng điệu Thẩm Minh ủy khuất.

"Nghe đi." Tôi lời ít ý nhiều.

Tôi chính là muốn nghe xem, buổi tối cô ta có việc gì gấp mà lại gọi điện thoại cho chồng người khác!

Thẩm Minh đau khổ cầu xin, nhưng vẫn phải ấn nghe dưới uy lực của tôi.

"Anh Thẩm Minh, ngày mai em sẽ cùng chị dâu tham gia chương trình tạp kỹ, trước kia quan hệ của chúng ta tốt như vậy, anh nói xem chị dâu có thể vì chuyện quá khứ mà cố tình làm em khó xử không?"

"Em mới đến, ở nơi đây lại không có bạn bè, trong lòng em rất sợ, anh Thẩm Minh, anh có thể cho em một lời động viên không?"

Thẩm Minh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, có lẽ những gì Ôn Giai nói đều không nghe vào, vẫn luôn mấp máy môi không tiếng động mà nói "Cúp máy đi", "Thật buồn nôn".

Tôi áp điện thoại vào tai cười nói: "Trong lòng sợ hãi thì nên tìm bác sĩ tâm lý, tìm chồng chị có ích lợi gì?"

"Em gái muốn nghe lời động viên, chị dâu nói với em cũng cũng được, chỉ cần em ngoan ngoãn, không quậy không nháo, sẽ không ai cố ý làm khó dễ em. Chị tưởng em gái đã biết đạo lý này rồi chứ?"

Bên kia điện thoại trầm mặc.

"Anh Thẩm Minh đâu?" Ôn Giai rặn ra câu này.