Chương 35

Editor: boobannana 🍌

----

Sau khi bắn xong, không qua bao lâu sau thì kim chủ baba lại cương cứng trở lại.

Anh đeo bαo ©αo sυ, lần thứ hai cắm vào da^ʍ huyệt ướt đến rối tinh rối mù.

"A! ~" Đồng Vận thét chói tai, ôm lấy cơ thể người đàn ông như gấu koala, anh vừa thao vừa bước chân ra khỏi nhà tắm.

Dươиɠ ѵậŧ thô to không an phận mà nhích tới nhích lui trong cơ thể cô, qυყ đầυ thỉnh thoảng lại cọ xát tới điểm G mẫn cảm.

Đồng Vận sướиɠ rần cả người, hai chân kẹp chặt eo người đàn ông, liên tục vặn vẹo trên người anh.

"Bang!" Kim chủ baba tát vào mông cô một cái

Đồng Vận bị ăn đau mà co rúm lại trong l*иg ngực anh, cơ mông căng lên, vách thịt đột ngột co rút lại kẹp đến mức người đàn ông thở dốc thành tiếng.

Đúng như Cố An An đã nói, tông giọng của kim chủ baba rất trầm, ngay cả tiếng rên lúc làʍ t̠ìиɦ cũng cực kỳ từ tính và gợϊ ɖụ©, Đồng Vận nghe mà cả người mềm nhũn thành một bãi nước.

"Sao anh lại đánh em?" Cô nói một cách đáng thương.

Kim chủ ba ba lạnh giọng: "Bởi vì cô đã làm sai một chuyện."

"Em làm sai chỗ nào?" Cô tự nhận thấy chính mình rất dốc tâm với nghề đó chứ?

Không những chịu đựng tính tình hay phát bạo của kim chủ baba mà còn phải nghĩ cách dỗ cho anh vui vẻ... tuy là chưa lần nào thành công.

Quả nhiên kim chủ baba lại không vui, "Ngay cả mình sai ở đâu cũng không biết."

Đồng Vận: ???

Đồng Vận: "Anh là đang vô cớ gây rối!"

"Tôi đây vô cớ gây rối đó, thì sao?!" Nói xong kim chủ baba liền ném Đồng Vận lên giường, bàn tay to nắm lấy eo cô xoay người lại, để cô ghé mặt vào giường, chu cao mông lên.

Anh nắm lấy mông cô và đâm dươиɠ ѵậŧ thật mạnh vào từ phía sau, động tác đưa đẩy vừa nhanh vừa kịch liệt khiến cả giường lớn rung lắc.

Đồng Vận bị phang đến thất thần.

"Bang!" Lại một tiếng đánh giòn tan vang lên, hai bên mông cô đỏ ửng, lúc này đã bị người đàn ông thao đến cao trào, dưới thân tiết đầy dâʍ ŧᏂủy̠.

"Như vậy mà cũng có thể lêи đỉиɦ." Kim chủ baba thấp giọng cười nhạo, lại tát thêm một cái.

Hai bên mông của Đồng Vận nóng rát, trong lúc nhất thời, hỏa khí trong người cô cũng bùng cháy lên, "Anh có bệnh à?!"

"Tôi..." Người đàn ông cúi người, dùng một tay nắm bầu vυ" rũ xuống, hả hê nói, "Có tâm bệnh."

"Cái gì mà tâm bệnh chứ?" Đồng Vận hỏi.

Nhưng anh lại im miệng không nói thêm gì nữa, chỉ hung hăng mà thao làm như đang trút giận, thao đến cô đổ mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.

Đồng Vận hoài nghi kim chủ baba đã uống thuốc.

Nếu không sao anh có thể có nhiều tinh lực như vậy, đùa bỡn cô suốt cả một đêm.

À... Không phải, kim chủ baba hẳn là có CD thời gian.

Sau khi anh bắn xong sẽ dùng đồ chơi tình thú tra tấn cô.

Chờ đến khi côn ŧᏂịŧ hưng phấn bừng bừng, cương cứng như chày sắt sẽ lại thao cô lần nữa. Cứ như vậy lặp lại cả đêm.

Tóm lại, mặc kệ là dươиɠ ѵậŧ hay là đồ chơi tình thú thì cô vẫn bị anh chà đạp đến cả người rã rời.

Khi Đồng Vận tỉnh lại vào ngày hôm sau thì trời đã chạng vạng.

Cổ họng cô khô khốc, cả người nhức mỏi, vô lực mà nằm liệt trên giường.

Qua một lúc lâu sau cô mới duỗi tay cầm lấy túi xách ở đầu giường.

Khởi động điện thoại lên liền thấy Cố An An, Quý Chính Thành, cùng các đồng nghiệp khác đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn WeChat, cũng gọi tới không ít cuộc.

Đồng Vận gọi lại cho Cố An An đầu tiên, chỉ nói là mình không có việc gì, không kể cụ thể ra. Cũng may là Cố An An cũng không hỏi thêm gì nữa.

Sau đó, cô trả lời tin nhắn WeChat của Quý Chính Thành và các đồng nghiệp, nói mình thức đêm xem phim, tận sáng mới ngủ, không ngờ lại ngủ thẳng giấc đến gần tối.

Có lẽ là Quý Chính Thành đã nhận ra điều gì đó, khăng khăng muốn gọi video.

Đồng Vận sợ tới mức mặt mày tái nhợt.

Đừng nói là hiện tại cô còn đang ở nhà của kim chủ baba, chỉ cần Quý Chính Thành nhìn thấy bộ dạng này của cô, khẳng định sẽ biết cô ở bên ngoài làm loạn.

Di động lần lượt vang lên nhưng Đồng Vận vẫn chậm chạp không nhận cuộc gọi video.

Đây là cảm giác nɠɵạı ŧìиɧ sao?

Vừa hưởng thụ kí©h thí©ɧ khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vừa sợ hãi bị người khác bắt gian.

Loại cảm giác hãi hùng khϊếp vía và dày vò này cũng không mấy dễ chịu.

Đồng Vận nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, ra khỏi biệt thự.

Cô chuyển cuộc gọi video thành cuộc gọi thoại, lớn tiếng doạ người: "Quý Chính Thành, anh là đang hoài nghi em phải không? Hoài nghi em ở bên ngoài có người khác? Quý Chính Thành, anh không tin tưởng em sao? Lần trước ở nhà anh, em đã nhặt được một cái di động của người phụ nữ khác nhưng em chưa từng nói anh bất kỳ điều gì, hiện tại anh lại hoài nghi em sao?"

Cô còn làm bộ ủy khuất mà khóc lóc: "Em yêu anh như vậy, tin tưởng anh như vậy, nhưng anh... Quý Chính Thành, anh thật quá đáng!"

Dứt lời, Đồng Vận liền trực tiếp cúp điện thoại.

Bạn đã bao giờ đặc biệt chán ghét chính mình chưa?

Đồng Vận thì có.

Mỗi lần nói dối, lấy lòng người khác, cô đều cảm giác bản thân như nuốt phải vô số ruồi bọ, ghê tởm vô cùng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~