Chương 17

Editor: boobannana 🍌

-----

Đồng Vận vẫn là lần đầu tiên thấy con trai tắm rửa lâu như vậy. Em trai cô mỗi lần tắm nhiều nhất là mười phút, nhưng Tả Khuyết ở bên trong ước chừng đã nửa giờ rồi.

Cô lo lắng cho anh, muốn gõ cửa thúc giục lại đột nhiên nghe được tiếng thở dốc thô nặng hòa cùng tiếng nước tí tách tí tách bên trong.

Đồng Vận như bị sét đánh ngang qua, đứng ngốc tại chỗ.

Cô biết rằng người đàn ông nào cũng có lúc tự thủ da^ʍ.

Nhưng cô còn đang ở nhà anh mà! Đêm nay còn phải nằm trên một chiếc giường thuần khiết ngủ nữa! Hiện tại anh tự an ủi là có ý gì?

Lúc này Đồng Vận vô cùng rối rắm.

Từng tiếng thở dốc khàn khàn chui vào trong màng tai cô.

Đồng Vận nuốt nước miếng, móc di động ra xem ảnh chụp cơ bụng của anh.

Ngón cái vô thức vuốt ve qua lại trên cơ bụng của người đàn ông rồi tưởng tượng như chính mình đang ở trong phòng tắm.

Cô tựa hồ như có thể nhìn đến từng bọt nước chảy dọc xuống cơ thể anh, lướt qua thân hình cường tráng rắn chắc;

Cũng có thể nhìn đến anh dùng tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng như lửa loát động trên dưới, qυყ đầυ to như trái trứng ngỗng lúc ẩn lúc hiện.

Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, trong cặp mắt đào hoa sáng quắc kia là thân ảnh ngược của cô.

"A ~" cả người Đồng Vận mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, không biết từ khi nào mà một tay cô đã thăm dò vào giữa hai chân.

Hoa huyệt ngứa ngáy tiết ra mật nước.

Cô vừa ảo tưởng đang được anh âu yếm, vừa dùng ngón tay quét qua nơi dính nhớp nước sốt rồi vỗ về chơi đùa lên miệng huyệt mẫn cảm, xoa nắn âm đế sưng to.

Dục hỏa bừng bừng đang thiêu đốt thể xác cô.

"Hừ!" Đồng Vận không dám rêи ɾỉ thành tiếng, mỗi khi kɧoáı ©ảʍ tăng lên chỉ có thể chật vật mà cắn chặt môi dưới đến phát đau.

Tiếng sét đánh ngoài cửa sổ như đang gào thét, vang vọng khắp phòng.

Cao trào đến trong chớp mắt, Đồng Vận cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nộn huyệt kịch liệt run rẩy còn đại não thì bùm bùm như nổ pháo.

Tả Khuyết tắm rửa xong đi ra, bị Đồng Vận ngồi ở cửa dọa cho hoảng sợ.

Anh cười cười nhìn cô: "Cô là sư tử đá sao? Ngồi xổm ở chỗ này canh nhà hả?"

Đồng Vận ngẩng đầu nhìn anh.

Cao trào qua đi, trước mắt cô là sương mù mênh mông, tứ chi mềm nhũn.

Ngay cả lúc nói chuyện cũng có chút mềm mại dinh dính: "Anh tắm rửa lâu quá nên tôi ngồi ở đây chờ."

Nghe vậy, Tả Khuyết không được tự nhiên mà khụ một tiếng, hai tai bất giác ửng đỏ.

Anh không trả lời lại mà trở về phòng lấy cho cô một bộ quần áo, còn hỏi cô có muốn dùng qυầи ɭóŧ hay không.

Đương nhiên là Đồng Vận từ chối, cô nhanh chóng cầm lấy quần áo rồi chạy trối chết vào phòng tắm.

Đây không phải là lần đầu tiên Đồng Vận tiến vào phòng của Tả Khuyết.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy trên giường anh có hai cái gối đầu và hai tấm chăn.

Tả Khuyết đang chơi PUBG, nghe tiếng động liền biết cô đã vào phòng, chỉ là nhàn nhạt mà liếc mắt qua một cái, "Cô muốn bên trong hay bên ngoài?"

"Bên trong." Đồng Vận bò lên giường, đắp chăn.

Khăn trải giường, vỏ chăn và gối đầu đều tản ra mùi hương nước giặt nhè nhẹ khiến cho người ta cảm giác rất sạch sẽ và thoải mái.

Anh đứng dậy đi tắt đèn, căn phòng nháy mắt tối tăm, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ màn hình máy tính.

Đồng Vận thấy Tả Khuyết còn muốn chơi game, liền tính toán lướt điện thoại trong chốc lát, không ngờ đập vào mắt chính là ảnh chụp cơ bụng của anh.

Tả Khuyết chơi xong một ván, quay sang hỏi cô: "Sao còn chưa ngủ? Tôi làm phiền đến cô?"

Đồng Vận: "Vậy sao anh lại không đi ngủ?"

"Không phải là cô đang sợ tôi đánh lén trong lúc cô ngủ đó chứ" Tả Khuyết tỏ vẻ thoải mái nói, anh tắt máy rồi lên giường, nằm xuống bên cạnh cô.

Hơi thở thuộc về anh bỗng chốc bao trùm lấy cô, rất dễ ngửi.

Cơ thể của Đồng Vận trong chớp mắt căng chặt lại, tâm hồn còn đang nhớ thương đến lần cao trào vui sướиɠ vừa rồi, hoa huyệt có xu thế ẩn ẩn ẩm ướt.

Giọng điệu của Tả Khuyết trầm thấp, nói từng chữ rõ ràng: "Tôi không làm những chuyện vô nhân phẩm như vậy đâu."

"À." Nghe âm thanh anh tự an ủi... người vô nhân phẩm chính là cô mới đúng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~