Chương 16

Editor: boobannana 🍌

-----

"Xe của anh?" Đồng Vận nhìn về phía Tả Khuyết.

"Ừ, quà sinh nhật." Tả Khuyết mở cửa phía ghế phụ để cô ngồi lên.

"Sinh nhật?! Lúc nào chứ? "

"Ngày 11"

Đồng Vận nhướng mày, "Hình như ngày đó anh có hẹn tôi tới?"

"Ừ, nhưng mà lúc cô đang bận nên từ chối tôi." Tả Khuyết khởi động, lái xe ra đường lớn.

"Anh cũng không nói hôm đó là sinh nhật..." Nếu biết là sinh nhật anh, ngày đó cô khẳng định sẽ xin nghỉ.

Nhưng nghĩ lại, người khác có thể tặng anh một chiếc xe làm quà sinh nhật, vậy còn cô?

Ánh mắt Đồng Vận dần dần ảm đạm.

Có thể là do đêm nay cô phải gửi tiền cho mẹ, hoặc cũng có thể là do bị quà sinh nhật của Tả Khuyết đả kích, tâm tình của Đồng Vận có chút chùn xuống, nói chuyện cũng không nhiều như mọi ngày.

Mỗi một lần chuyển tiền cô đều có thể tưởng tượng đến hoàn cảnh sinh hoạt của mình sau này...

Ở cái loại địa phương nhỏ bé này thì con gái chỉ khi bị người ta dùng lễ hỏi giá trên trời "mua" thì mới có thể thoát khỏi gia đình.

Một cảm giác vô lực bao phủ lấy khiến cô vô cùng khó thở, chỉ có thể hạ cửa sổ xe xuống thông gió.

Tả Khuyết liếc nhìn Đồng Vận, hỏi, "Cô không lạnh sao?"

Cái mũi hồng hồng của cô hít hít gió lạnh thêm vài cái rồi đóng cửa sổ xe lại.

Tả Khuyết: "Có người chọc giận cô hử?"

Đồng Vận mím môi, cố ý chuyển đề tài: "Tôi muốn ăn nướng BBQ."

Tả Khuyết không tiếp túc truy vấn nữa, sảng khoái mà đáp ứng: "Được, chúng ta đi ăn nướng BBQ."

Đêm nay gió rất lớn, bầu trời tối đen không lấy một vì sao.

Tả Khuyết điều khiển một chiếc xe thể thao BMW đưa cô tới quán ăn khuya ăn nướng BBQ.

Khi đó cô chưa hiểu biết nhiều lắm, cho rằng chiếc BMW đó cũng chỉ khoảng bốn năm chục vạn, sau khi tra ra mới biết nó tận hai trăm vạn.

Tả Khuyết phải lái xe nên không thể uống đồ có cồn, vì thế Đồng Vận chỉ gọi một cốc bia.

Mùi thịt nướng thơm phức ngập tràn trong không khí.

Tả Khuyết không ăn nhiều lắm, phần lớn thời gian là ngồi một chỗ nhìn Đồng Vận ăn uống chậm rãi.

Tả Khuyết: "Cô uống ít thôi."

Đồng Vận lại nuốt xuống một ngụm bia lạnh, "Mới có một cốc mà thôi."

Tuy chỉ mới uống có một cốc nhưng cô đã cảm thấy có chút lâng lâng.

Đồng Vận ngồi ở đó hồi lâu, chịu ảnh hưởng của gió đêm mới thanh tỉnh hơn một chút.

Tả Khuyết vốn là muốn đưa Đồng Vận về ký túc xá, không nghĩ tới đợi cô tỉnh rượu thì đã qua thời gian đóng cổng.

Vì thế, Tả Khuyết đưa Đồng Vận về nhà mình.

Đêm nay Hoa Trĩ ở chỗ Chu Kỳ, biết Đồng Vận tới nên đã kêu Chu Kỳ sang nhà Tả Khuyết thảo luận xem đêm nay ngủ như thế nào.

"Tôi không ngủ ở cái giường hai người đã ngủ qua đâu." Tả Khuyết còn rất kén chọn.

Chu Kỳ: "Khăn trải giường và vỏ chăn đều đã thay cái mới..."

Hoa Trĩ: "Vận Vận, hay là cậu sang phòng bên cạnh ngủ với tớ đi?"

Đồng Vận vốn dĩ là cảm thấy không sao cả, nhưng vừa nghe Tả Khuyết nói xong, cô cũng bắt đầu do dự.

Bốn người không thể thống nhất nên Chu Kỳ đành lôi kéo Hoa Trĩ trở về.

Đồng Vận: "Nếu không tôi ra ngoài thuê khách sạn ngủ vậy."

Tả Khuyết: "Cô có mang theo thẻ công dân không?"

Đồng Vận: "Không có..."

Anh lườm cô một cái, "Vậy còn dám nói... Tôi thuê khách sạn, cô ngủ ở phòng của tôi đi."

Đồng Vận: "Vậy thì ngại lắm."

Nhưng Tả Khuyết đã đứng dậy, chuẩn bị ra cửa.

Đồng Vận nhìn thân hình cao lớn đĩnh bạt của Tả Khuyết, đầu óc dần nóng lên, nhào tới ôm chặt chân anh

Tả Khuyết đột nhiên không kịp phòng ngừa, lảo đảo một cái, trực tiếp bị cô làm vướng ngã trên mặt đất.

"Mẹ nó!" May sao anh có mặc áo khoác, không bị sây sát gì, càng không đập mặt xuống sàn, "Đồng Vận, tôi không trêu chọc cô nha?"

"Anh đừng có phiền toái như vậy, còn thuê khách sạn."

"Vậy thì làm sao đây?" Tả Khuyết xoay người ngồi dưới đất, nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng của cô, cười nói, "Cô nhẫn tâm để tôi ngủ ở sô pha nhìn cô ở trên giường ngủ có bao nhiêu thoải mái?"

"Chúng ta, cùng nhau ngủ đi..."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~