Chương 18

Editor: boobannana 🍌

-----

Trong bóng đêm, hai người yên tĩnh không tiếng động mà nằm một hồi lâu.

Tả Khuyết bỗng nhiên trở mình, không bao lâu sau lại tiếp tục trở mình.

Rõ ràng là không đắp chung một cái chăn nhưng trong lòng Đồng Vận rất vẫn thấp thỏm bất an.

Cô nhịn không được mà mở miệng: "Anh ngủ ở nhà mình mà còn không quen giường sao?"

"Không phải," Tả Khuyết xoay người đối mặt với cô, "Tôi không quen mặc quần áo khi ngủ."

Đồng Vận thẹn thùng, đem mặt vùi vào trong chăn, rầu rĩ nói: "Ngày thường anh đều ngủ khỏa thân?"

"Ừ, vì không có ai trong phòng... Nếu là ra bên ngoài mà tôi ngủ khỏa thân thì lại không ngủ được..."

Thật là khó chiều.

Đồng Vận nói: "Kia... Anh thấy ngủ như thế thoải mái thì cứ làm như vậy đi."

"Cô không ngại?"

"Tôi phải để ý cái gì sao?"

"Không có gì." Tả Khuyết nói xong liền bắt đầu sột sột soạt soạt mà cởϊ qυầи áo, "Dư lại cái qυầи ɭóŧ không cởi."

"..." Đâu có cần thiết phải nói với cô chứ?

Đêm nay, giấc ngủ của cô cũng không tệ lắm.

Trong lúc mơ mơ màng màng nghe được có người nhẹ giọng nói: "May quá! Còn chưa kéo cờ."

Đồng Vận lẩm bẩm: "Kéo cái cờ gì chứ?"

Cô lười biếng mà mở hờ đôi mắt, chỉ thấy một khối thân thể cao dài cường tráng đứng ở bên mép giường.

Tầm mắt của cô vừa lúc dừng lại trên cái qυầи ɭóŧ góc bẹt màu xám của đối phương.

Nơi cự thú nặng trĩu đang ngủ đông.

Thật lớn.

Đồng Vận nhìn đến trợn mắt, nhất thời không phục hồi tinh thần lại.

Tả Khuyết cong tay mặc áo vào rồi bỗng nhiên xoay người, ngồi ở trên giường, chỉ chừa cho cô một bóng lưng rộng.

Anh mặc xong áo trên rồi lại tròng quần lên.

Vừa quay đầu liền phát hiện Đồng Vận đang ngơ ngác như đi vào cõi thần tiên, anh vẫy vẫy tay trước mặt cô, "Linh hồn cô lìa khỏi xác rồi sao?"

Đồng Vận chớp chớp mắt, vội xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh.

Cô che trái tim đang nhảy loạn bùm bùm lại, muốn giả vờ như chưa có chuyện gì phát sinh.

Nhưng Tả Khuyết lại bỡn cợt nói: "Về sau, bạn trai cô sẽ nói cho cô biết cái gì gọi là "kéo cờ"."

Đồng Vận vừa nghe liền hiểu được "kéo cờ" là đang nói đến "chào cờ".

Chẳng lẽ tối hôm qua anh tự thủ da^ʍ là để cho sáng hôm nay không "kéo cờ" sao?

Sợ cô xấu hổ?

Đồng Vận lại nhớ tới chính mình hôm qua ngồi ở cửa toilet cửa tự an ủi...

A a a! Cô muốn anh chạm vào cô! Quả thật cô quá đê tiện!!!

Một đêm này qua đi, mối quan hệ giữa Đồng Vận và Tả Khuyết càng ngày càng tiến nhanh.

Đồng Vận cảm thấy bản thân hơi quá mức, cô cho rằng Tả Khuyết là người đàng hoàng đứng đắn nên mỗi khi bốn người bọn họ đi chơi về trễ, cô rất tự nhiên mà ngủ lại ở nhà anh, cùng anh nằm trên một cái giường.

Tuy là mỗi lần anh đều có chuẩn bị trước nhưng "thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày".

Có một lần rạng sáng khoảng 6 giờ, Đồng Vận bị cơn khát làm cho tỉnh dậy, mới vừa ngồi lên liền thấy chăn của Tả Khuyết nhô cao chào đón ánh mặt trời.

Anh cương cứng, dựng đến rất cao.

Hô hấp của Đồng Vận cứng lại, im lặng mà trèo qua người anh, xuống giường đi uống nước.

Hình ảnh cái chăn kia phồng lên cứ vòng quanh đại não cô không vứt đi được.

Thời điểm Đồng Vận nhẹ nhàng trở về phòng, Tả Khuyết vẫn còn cương.

Một chân cô mới vừa bước vào giường thì đột nhiên anh nhăn mày lại, nói mê một tiếng rồi trở mình, làm cô sợ tới mức xém chút nữa ngã ngồi lên người anh.

Lại lần nữa nằm xuống, Đồng Vận không ngủ được nên đành nghiêng người nhìn cái ót của anh phát ngốc.

Chim chóc thức dậy rất sớm, ríu rít kêu to xung quanh, mặt trời cũng dần nhô lên ở phía đông.

Thật vất vả lắm Đồng Vận mới lim dim đi vào giấc ngủ thì bỗng dưng cô có cảm giác người bên cạnh run lên một chút.

Đồng Vận trợn mắt, vừa lúc đối diện với gương mặt kinh ngạc của đối phương.

Qua một lúc lâu sau, hô hấp dồn dập của anh mới dần dần bình thường lại.

Cô nhìn đến hầu kết đang lăn lộn lên xuống của anh, lúc nói chuyện âm thanh mang theo chút khàn khàn sau khi tỉnh ngủ: "Đột nhiên tôi muốn ăn bánh bao ở Ngự Phương Trai, cô đi mua giúp tôi được không?"

Đồng Vận kinh ngạc: "Giờ sao?"

Anh gật đầu, "Giờ này đã mở cửa rồi, đi đi, Pikachu."

Đồng Vận mơ màng đứng dậy đi rửa mặt rồi mặc quần áo ra cửa.

Cô vừa đi được vài bước liền quay trở về, đến thẳng phòng ngủ, lớn tiếng hỏi: "Anh muốn ăn bánh bao gì a?"

Nhưng Tả Khuyết đã không còn ở trong phòng, chăn bị xốc lên một góc, Đồng Vận có thể thấy được thứ ở trên khăn trải giường kia, một bãi trắng đυ.c -- là tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Âm thanh của Tả Khuyết từ toilet truyền đến: "Bánh bao nhỏ."

Tả Khuyết: Ngày đó cô thật sự quá ngây thơ :)

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~