Chương 9

Trần Phỉ nhìn vào sân viện đã thay đổi lớn, lại nhìn sư đệ mỹ mạo động lòng người của mình, trong lòng nghĩ tâm tư hôm qua của bản thân đã sáng tỏ.

Giang Chiếu cũng nhìn sân viện đã biến đổi, lại nhìn đến sư huynh anh khí bức người của bản thân, trong lòng nghĩ hắn có thích sân viện bây giờ không.

Mấy ngày trước Trần Phỉ có tới chỗ này, nhắc đến nơi này của y đã nhiều năm rồi không thay đổi, ngày thường bản thân Giang Chiếu không có gì cảm giác gì, cũng không có người tới bái phỏng, hiện giờ Trần Phỉ lại đến, nhìn lại sân viện đơn sơ này, quả thật có chút tồi tàn.

Hết thảy đều là dựa theo sở thích của hắn mà trang trí, hẳn là không có lý do ghét bỏ đâu.

Quả nhiên Trần Phỉ đặc biệt khen ngợi một phen, thấy khuôn mặt tuấn tú của Giang Chiếu ửng đỏ, nói: "Sư huynh sớm như vậy đã tới tìm ta, là đã chuẩn bị tốt để ra ngoài sao?"

Lúc này Trần Phỉ mới nhớ tới tối qua còn nhận được nhiệm vụ của Thành Ngọc Nhĩ cho bọn họ ra ngoài điều tra, chỉ lo nhìn sư đệ, suýt nữa quên mất chuyện quan trọng rồi.

Thanh Phong Sơn khá lớn, ngày thường hai người không có việc gì thì cũng không thấy mặt nhau, lần này xảy ra chuyện, lại có được cơ hội cho hai người ở chung.

Cũng không có đồ vật gì cần chuẩn bị, Trần Phỉ vẫy vẫy tay liền có thể đi. Đi được một đoạn đường, quay đầu nhìn lại sân viện kia, trong lòng nảy lên một trận cảm giác không thể hiểu được.

Sư đệ y... Có phải cũng... Ta có thể không...

Bản thân nhìn trộm Giang Chiếu không thành, bởi vì người đột nhiên quay đầu lại, hai người bốn mắt giao nhau, ngàn vạn nhu tình trong mắt Trần Phỉ suýt nữa không giấu được.

Thời khắc đó, chính cái gọi là, thiên đối địa, phong đối vũ, thanh sơn đối lục thủy, Giang Chiếu đối Trần Phỉ*. Nhưng trong nháy mắt, Giang Chiếu lại đem đôi mắt dịch đi, để lại cho Trần Phỉ một cái sườn mặt cong cong tuấn tú, hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào trước đây, người đầu tiên tự bạo là trưởng lão Nguyên Anh tôn giả của La Hỉ Cung, không bằng chúng ta đi La Hỉ Cung nhìn xem?"

* Trời đối mặt với đất, gió đối mặt với mưa, núi xanh (lá) đối mặt với nước xanh (lục), Giang Chiếu đối mặt với Trần Phỉ.

Hiện giờ trong đầu Trần Phỉ nào còn muốn đi chổ nào, chỉ nhìn thấy mỗi ánh sáng tràn ngập vừa mới lộ ra từ trong mắt Giang Chiếu, nói một tiếng những ấm áp và mê người của thế gian đều tụ tập trong mắt y cũng không quá đáng.

"A, ân, tốt, đều nghe ngươi hết."

Giang Chiếu cười khẽ một tiếng, y muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng chỉ gật gật đầu: "Vậy nghe ta đi."

Đến tận đây, hết thảy mọi thứ đã đều được nói rõ.

Tới địa giới của La Hỉ Cung, hai người lúc trước đã gửi bái thϊếp, nên sớm đã có đệ tử chờ sẳn.

Đệ tử kia một thân bạch y, biểu tình u ám. Thông qua đối thoại của ba người, biết được trưởng lão thân vẫn trước kia là sư tôn hắn.

"Sư tôn tính ra đại nạn của bản thân chỉ còn hai mươi năm nữa, nhưng tu luyện lại gặp bình cảnh, thế nào cũng không thể đột phá. Trong lòng chúng ta cũng thập phần sốt ruột, đều giúp đỡ nghĩ cách." Biểu tình khi đệ tử bạch y kia nói chuyện càng khổ sở.

Loại chuyện tu luyện này, người ngoài sao lại có thể giúp được cái gì, ba phần dựa thiên phú, ba phần dựa vào bản thân, dư lại 94 phần là do trời quyết định.

Nhưng hiện tại có tạo hóa chi khí kia, sự tình lại có chút ngoài ý muốn.

"Các ngươi có hỏi sư tôn trước bế quan có từng cảm thấy chuyện gì bất thường không?"

Đệ tử kia lắc đầu, "Lúc trước chưởng môn đã kiểm tra nghi vấn của chúng ta một phen rồi, không có dị thường gì. Vẫn như bình thường, sư phụ truyền âm nói với chúng ta muốn bế quan, rồi phong động phủ, lúc sau cũng không có người đi vào."

Giang Chiếu phẩm vị tinh tế, hỏi: "Tâm Duyệt trưởng lão bế quan phá bình cảnh, có chuẩn bị đan dược không?"

Đệ tử cũng không chê Giang Chiếu hỏi vấn đề ngu xuẩn, hắn biết hai người bọn họ cũng là vì tìm ra chân tướng, cũng biết Giang Chiếu thật sự muốn hỏi cái gì, liền trực tiếp trả lời: "Xong việc chưởng môn bọn họ cũng hoài nghi qua là đan dược xảy ra vấn đề, nhưng đan dược sư tôn lấy đều là đan trong dược phòng luyện chế, mà cung cấp cho Nguyên Anh trưởng lão thì càng được ghi lại."

Trần Phỉ suy tư một lát, nhìn tiểu sư đệ tuấn tú của mình, nghĩ đến: "Có thể Tâm Duyệt trưởng lão tự mình luyện đan?"

Đệ tử gật đầu, lại lắc đầu: "Nếu nói đến luyện đan, sư tôn đã là Nguyên Anh tôn giả, cũng biết luyện chế một ít đan dược, nhưng những đan dược đó đối với chuyện sư tôn bế quan cũng vô dụng, hơn nữa ta đầu nhập môn hạ sư tôn đã hơn trăm năm, cũng chưa thấy qua sư tôn hắn luyện đan, một hệ chúng ta cũng không có ai tinh thông luyện đan."

Hiểu biết tình hình một phen, ba người liền tới La Hỉ Cung. Trực tiếp bay tới động phủ của Tâm Duyệt, xa xa liền nhìn đến một mảnh đoạn bích tàn viên*.

*Bích (tường) đoạn (đứt vỡ) thành từng khúc, viên (vườn) chỉ còn lại một đóng đổ nát (tàn).

Nguyên Anh tu sĩ tự bạo, động tĩnh không thể nhỏ.

Hiện trường tự nhiên là không có manh mối gì, trong môn tổn thất một vị Nguyên Anh trưởng lão, La Hỉ Cung điều tra càng cẩn thận hơn so với bọn hắn.

Vị đệ tử kia rời đi, Giang Chiếu hỏi Trần Phỉ: "Sư huynh cảm thấy thế nào?"

Trần Phỉ khuôn mặt nghiêm túc: "Động phủ Tâm Duyệt trưởng lão biến thành như vậy, nếu bên trong có thứ gì thì cũng không tìm thấy."

Giang Chiếu cũng nghĩ như thế: "Những vị khác, bao gồm Bích Hải chân nhân, đều là tự bạo khi đang bế quan, Minh Nguyệt Cốc chúng ta cũng đã xem qua, hiện trường phỏng chừng cũng không còn gì cả"

Manh mối duy nhất hiện tại, còn phải trở lại trên người Lai Phượng.

Để ý tới Trần Phỉ nhìn chằm chằm vào mình, Giang Chiếu nghi hoặc: "Sư huynh?"

Trần Phỉ cười rộ lên: "Không cần luôn nhíu mày." Nói xong duỗi tay hướng đến trán Giang Chiếu chọc chọc.

Qua một chút, hai người đỏ mặt, chỉ là một người làm bộ như không có việc gì, một người chân chính không biết làm sao.

Trần Phỉ muốn lùi tay về, hắn hắng hắng giọng, ho khan một tiếng: "Là sư huynh tiện tay."

Bỗng nhiên tay bị bắt lấy, mặt Giang Chiếu càng đỏ hơn, y hoàn toàn là theo bản năng, trông thấy ánh mắt Trần Phỉ trở nên sáng quắc, y chỉ có thể căng da đầu phụ họa: "Là tay có chút tiện."

Trần Phỉ:???

Tác giả có lời muốn nói:

Cẩu tác giả ở chỗ này gâu gâu gâu trước, thực xin lỗi mọi người.

Bộ tiểu thuyết này, lúc trước ta nghĩ là ba vạn chữ, hiện giờ không biết ba vạn chữ viết nổi hay không, cuối cùng chỉ mới hai vạn chữ, ta đã nói không có chuyện gì khác ngoài yêu đương.

Đổi mới thực Phật thực Phật, qua mấy tháng gian nan này, ta hẳn là có thể viết bình thường lại rồi, a.

Edit có lời muốn nói:

30 tháng tư vui vẻ, người ta có bồ người ta đi chơi, còn tui khum có bồ thì tui ở nhà dịch truyện cho mụi ngừi. 😆😆