Chương 10

"Tô Tuyết Nhan!" Một trận kình phong quét qua động phủ, vật phẩm bay lên nhằm phía một nữ nhân ngồi ở giữa, nữ nhân cầm lấy lò luyện đan trước mặt, hai luồng lực đạo xung đột, tất cả đồ vật đều nổ thành mảnh nhỏ, chỉ có lò luyện đan xoay một vòng tròn, ổn trọng đáp xuống mặt đất.

Nữ nhân phun ra một ngụm máu tươi, nàng duỗi tay lau vết máu bên môi, vài giọt bắn tung tóe che kín vết sẹo trên mặt, nàng cũng không thèm để ý mà lau đi.

Tô Tuyết Nhan nhìn nam tử cơ hồ đều là tuyệt vọng, nàng lộ ra ý cười trào phúng: "Ai lại nghĩ đến ngươi lại đem viên đan dược kia cho Lai Phượng đâu."

Giờ phút này trong động phủ toàn là một mảnh vừa hỗn độn vừa yên tĩnh, nam tử hung tợn trừng mắt Tô Tuyết Nhan, sau một lúc lâu mới trả lời: "Cho nên ngươi muốn ta chết?"

"Ngươi cho rằng chúng ta là cái gì, đồng bọn tốt thân mặt khăng khích sao?" Tô Tuyết Nhan sửa sang lại đầu tóc của bản thân một chút, vuốt lại nếp uốn quần áo, giương đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía nam tử.

"Cuối cùng chỉ có thể luyện ra một viên đan dược, đúng không?" Tuy là câu hỏi, nhưng nam tử lại nói ra rất chắc chắn.

Không khí giương cung bạt kiếm, hai người không nói một lời, một người ánh mắt lạnh băng, một người hung tợn giống như muốn ăn thịt người khác.

Đột nhiên, Tô Tuyết Nhan câu môi cười, xuất ra một kích: "Lai Phượng chết thay ngươi một mạng, Bạch Lê, ngươi lại có thể kéo dài hơi tàn thêm một lúc rồi."

Bạch Lê cắn răng: "Tô Tuyết Nhan, vậy thì đừng có trách ta."

Tô Tuyết Nhan sắc mặt bỗng chốc băng lãnh: "Ngươi dám xuống tay với Giang lang*!"

*Thời xưa, khi người con gái gọi người mình yêu thường thêm chữ "lang" sau tên hoặc họ.

"Ngươi đem một khối thi thể giử đến tốt như vậy, ta không thể làm gì được, nhưng ngươi đừng quên nhi tử ngươi vẫn rất dễ tìm."

"Ha, ngươi dám để đồ đệ ngươi, để toàn bộ người Thanh Phong Phái biết, cựu chưởng môn của bọn họ bây giờ lại là một ma đầu sao!"

"Vậy ngươi thấy sao nếu để Giang Chiếu biết ngươi còn sống, nó sẽ nghĩ như thế nào?"

"Ngươi cứ tùy ý nói, xem ta có để ý không."

***

"Bên La Hỉ Cung không có manh mối, chúng ta phải đi nơi khác tìm sao?"

Hôm sau, hai người đều không hẹn mà cùng lựa chọn quên mất chuyện xấu hổ hôm qua, cùng nhau chào hỏi bình thường, bàn luận về kế hoạch tiếp theo.

"Vẫn là phải đi một chuyến. Kế tiếp, chúng ta sẽ đi..."

Trần Phỉ đánh gãy Giang Chiếu: "Đi Ứng Châu thì sao, trước kia Ứng Châu cũng có trưởng lão xảy ra chuyện."

Giang Chiếu giương mắt nhìn hắn: "Ta nhớ nhà sư huynh cũng ở Ứng Châu?"

Trần Phỉ cười, hắn nhướng mày, nói: "Sư đệ nếu nhớ rõ chuyện này, thì cũng đừng quên ta còn đáp ứng mang ngươi ngao du sơn thủy ở Ứng Châu, sư đệ muốn hái loại thảo dược nào liền hái loại thảo dược đó cho ngươi." Cần phải đem địa vị của Tiết Cừ áp xuống.

Giang Chiếu sửng sốt, y không rõ nguyên do: "Sư huynh nói như vậy khi nào?"

Trần Phỉ dắt tay Giang Chiếu, thầm nghĩ lần này cũng không phải là tiện tay nữa, càng không thể là tiện miệng, dùng hết mị lực của bản thân, làm Giang Chiếu nhận đến tình yêu tràn đầy: "Ta trước kia là nói ở trong lòng, ngươi không nghe được sao..." Ngươi cũng ở lòng ta rồi a.

Nhưng mà điều tồi tệ nhất còn chưa tới, xa xa một con hạt giấy phịch phịch bay tới, vòng quanh hai người vài vòng.

Trần Phỉ tức giận, vẫy vẫy tay áo phất nó đi, bị nó làm gián đoạn, lời âu yếm ấp ủ bao lâu nay cũng không nói ra được.

Thế nhưng không nghĩ tới, Trần Phỉ trong lòng nói thầm, ta cũng có lúc da mặt mỏng như vậy.

Lúc này Giang Chiếu đang làm gì đâu, y căn bản không chú ý có hạc giấy bay tới, trong mắt đều chỉ có Trần Phỉ đang nắm lấy tay y.

Cái này cũng không phải là ngoài ý muốn, tiện tay một hồi, còn có thể tiếp tục tiện tay lần thứ hai sao, sư huynh cũng không phải loại người trí nhớ ngắn hạn a.

Dứt khoát nói thẳng đi. Trần Phỉ và Giang Chiếu đồng thời nghĩ.

"Sư huynh."

"Sư đệ."

Hai người sửng sốt một chút, đồng thời có chút ngượng ngùng cúi đầu, sau đó lại cùng nhau nói:

"Ta nói trước."

"Ta nói trước."

Hôm nay là chuyện như thế nào vậy.

"Ngươi nói trước đi."

"Huynh nói trước."

Đúng lúc này, hạc giấy bị phất xa lại phịch phịch bay trở về. Giang Chiếu mới phát hiện, theo bản năng rút ra tay bắt được, nghi hoặc hỏi: "Đây là ai truyền tin."

Ấm áp trong tay Trần Phỉ rời đi, trong lòng bực bội mất mát một trận, nhìn hạc giấy cũng khó chịu cực kỳ, thấy lực chú ý của Giang Chiếu bị hấp dẫn, hắn có chút sốt ruột, lần này không nói, lần sau còn phải chờ tới khi nào?

Trần Phỉ trực tiếp nắm lấy tay Giang Chiếu, gắt gao siết chặt, không cho y mở hạc giấy ra xem tin, đồng thời cũng hạ quyết tâm, giờ khắc này, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh, trăm năm này cùng sư đệ ở chung hãy còn ở trước mắt, nhưng những cái đó đều không quan trọng, quan trọng là người ở chỗ này, ở trước mắt hắn, đang năm nắm tay hắn --

"Sư đệ, ngươi cảm thấy ta, có được không?"

Nếu không phải có tâm tư giống nhau, người bình thường đúng là đoán không ra ý tứ thật sự này.

Giang Chiếu lắp bắp trả lời: "Có, có đi?"

Y thế nhưng hỏi ngược lại! Trần Phỉ lâm vào khổ tư: Chẳng lẽ y cảm thấy ta không được?

Nhìn Trần Phỉ nhất thời không đáp, Giang Chiếu cân nhắc: "Sư huynh, vậy huynh cảm thấy ta thế nào?"

Trần Phỉ không hề nghĩ ngợi: "Rất tốt." Nói xong, phảng phất cảm thấy còn chưa đủ, nên lại thêm một câu: "Đặc biệt tốt, thập phần tốt."

Giang Chiếu yên tâm.

Không khí nhất thời rơi vào trầm mặc.

"Ta tuy là muốn tìm đạo lữ, nhưng không phải ai cũng có thể." Trần Phỉ nhéo nhéo tay Giang Chiếu.

"Mới đầu ta hỏi Nguyễn Di, Nguyễn Di không đồng ý, y còn nói một trận đánh thức ta, ta mới phát hiện, người ta thích hóa ra chính là ngươi." Ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn vào Giang Chiếu, Trần Phỉ phát hiện mặt Giang Chiếu dần dần trở nên không có biểu tình.

"Nguyễn Di?"

Trần Phỉ trong lòng lộp bộp một tiếng, không xong!

Hắn nhanh chóng cứu vớt: "Ta tìm Nguyễn Di, là bởi vì ta muốn có một người đạo lữ, mà ta là vì thích ngươi, nên mới muốn cùng ngươi kết làm đạo lữ." Sư đệ! Ngươi thông minh như vậy nhất định có thể hiểu rõ!

Sư đệ thông minh nói: "Ồ."

Y ồ! Ồ!

Giang Chiếu tránh thoát tay Trần Phỉ, mở hạc giấy ra xem tin, tim Trần Phỉ đều vỡ thành từng mảnh từng mảnh nhỏ.

Sau khi xem xong, Giang Chiếu nói: "Là tin của a huynh, hắn nói hắn đã bình phục không sai biệt lắm, ta phải trở về xem hắn."

Tim, đã vỡ thành từng mảnh từng mảnh.

Tiết Cừ hắn sao lại âm hồn không tan như vậy, Minh Nguyệt Phái Tiết Cừ, chướng ngại vật tình yêu!

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Phỉ: Sư đệ có phải cảm thấy ta không được hay không! Ta siêu được!

Edit có lời muốn nói:

Chương 6, 7, 8, 9 quên ghi lại ngày edit rồi à, hic hic... à cơ mà hình như chương 1, 2, 3, 4 cũng không có ghi 😖😖

Nay 1/5, nên mai tui đăng hai chương, kết thúc bộ này luôn.

27/4/2022