Chương 8

Bên kia, Giang Chiếu đang hỏi Tiết Cừ: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Ta không tin lý do thoái thác bên ngoài kia, huynh không có việc thì đến động phủ của Bích Hải chân nhân làm gì, nếu huynh bị liên lụy, toàn bộ Minh nguyệt Cốc sẽ thế nào đây.*"

*Đây ạ: 要是在外被牵连那整个明月谷现在都没了。(nếu là bên ngoài bị liên lụy kia toàn bộ Minh Nguyệt Cốc hiện tại cũng chưa)。 Giúp mình với ạ, chổ này không hiểu ạ, đa tạ nhiều ạ。

Tiết Cừ nhíu mày: "Ta đúng thật là bị chân nhân tự bạo liên lụy, nhưng ta đến Thanh Ba Phủ là có nguyên nhân."

Giang Chiếu ý bảo hắn tiếp tục nói.

"Ngày ấy ta ở bên ngoài luyện kiếm, trong rừng trúc hiện lên một bóng hình, ta cùng với hắn đối một vài chiêu, từ trong hơi thở của hắn ta cảm giác được không đúng."

Tâm Giang Chiếu trầm xuống: "Là kẻ thần bí năm đó sao?"

Tiết Cừ có chút chần chờ: "Ta cũng không xác định, khi đó còn nhỏ tuổi, cũng chưa có nhập đạo tu chân, nhưng hơi thở quỷ dị kia, hẳn là sẽ không nhận sai."

Hắn lại hỏi: "Đệ sao lại nghĩ là hắn?"

Giang Chiếu nói chuyện Lai Phượng tôn giả cho Tiết Cừ.

Tiết Cừ nói: "Vậy thì không sai, ta đã dưỡng thương nhiều ngày, tuy ở trên giường không thể động đậy, nhưng cũng cảm giác được có người vào phòng tìm kiếm qua."

Giang Chiếu chấn động, vội la lên: "Vậy huynh sao còn ở chổ này?"

Tiết Cừ bảo y không nên gấp gáp: "Là khi chân nhân tự bạo khi có người nhân lúc hoảng loạn tiến vào, ta đã bẩm báo với sư tôn rồi, người cũng đã phí rất nhiều tâm tư với ta, trong khoảng thời gian ngắn không có nơi nào an toàn hơn Minh Nguyệt Phái đâu."

Giang Chiếu vẫn không thể yên tâm: "Mục tiêu của hắn là bảo vật lấy ra từ bí cảnh Bất Tại Hành Giả, một lần không được thì khẳng định lần sau sẽ lại đến."

Tiết Cừ bộ mặt nghiêm túc: "So với ta ở nơi này, thì đệ càng phải cẩn thận hơn." Dù sao đồ vật vẫn là ở trong tay Giang Chiếu.

Sau khi Lai Phượng tôn giả xảy ra chuyện, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, Giang Chiếu đã đem khối đầu gỗ giao cho Thành Ngọc Nhĩ cất giử, chẳng qua việc này lại dẫn ra một cái vấn đề khác.

"Lúc ấy người nọ muốn cướp đoạt bảo vật của ta, lại bị sư tôn ta và huynh đánh đuổi, sau đó ta dùng Tạo Hóa Đan cứu mạng huynh. Liền tính hắn biết trong tay hai ta đều có bảo vật đi, thì cũng sẽ không biết được rốt cuộc đồ vật ở trong tay ai."

Hai người liếc nhau, hoặc là hắn đã đến chổ Giang Chiếu tìm, hoặc là còn chưa đi.

Tiết Cừ nói với Giang Chiếu: “Bất luận như thế nào, đệ đều phải cẩn thận.”

Giang Chiếu vỗ vỗ tay Tiết Cừ, an ủi hắn, sau đó cười nói: “Nguyễn Di rất quan tâm ngươi.”

Trên mặt Tiết Cừ có chút mất tự nhiên, thấp thấp ừ một tiếng.

Giang Chiếu là một người cẩn thận dữ dội, đương nhiên thấy được thần sắc Tiết Cừ biến hóa: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tiết Cừ nghĩ nghĩ, nói cho người hắn ái mộ biết người khác tỏ tình với hắn, hình như có điểm không thích hợp a, vì thế liền chuyển đề tài.

“Không nói cái này nữa, Tuyết Nhan Đan của đệ sau khi cải biến hiệu quả thế nào.”

“Thời gian này khá vội, nên cũng không có để ý. Sư tôn lúc sau hẳn là sẽ phái ta ra ngoài điều tra sự tình một chút, đến lúc đó là có thể nhìn xem phản ánh của mọi người thế nào rồi.”

Trần Phỉ vẫn luôn suy nghĩ về những lời Nguyễn Di nói. Vừa mới bắt đầu hắn chắc chắn bản thân chỉ xem Giang Chiếu là sư đệ, nhưng sau khi tâm tư một xoay hai chuyển, lại bắt đầu chần chờ, đây đúng là làm hắn kinh hãi mà.

Ta có ý tưởng không an phận với Giang Chiếu sao? Trần Phỉ tự hỏi bản thân như vậy, mới vừa ở trong lòng thuyết phục mình chỉ xem Giang Chiếu như sư đệ thôi, thì Giang Chiếu đã tới tìm hắn, hiển nhiên đã cùng Tiết Cừ nói chuyện xong.

Thấy người hắn vừa mới ở trong đầu suy nghĩ trăm ngàn lần hướng về bản thân đi tới, ấn tượng trong hồi ức đều bị gió cuốn theo bước chân của y bay đi, chỉ để lại trước mắt một thân ảnh rõ ràng vô song.

“Nguyễn Di đâu?” Giang Chiếu thuận miệng hỏi.

Trần Phỉ bừng tỉnh, hắn há mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng lại ngậm miệng lại. Giang Chiếu chỉ là tùy tiện hỏi, cũng không chú ý tới dị thường của Trần Phỉ.

Có lẽ ta thật sự có một chút thích sư đệ. Trần Phỉ nữa đêm ngồi xếp bằng chuẩn bị tu luyện, nhưng làm thế nào cũng không định thần được, hắn nhất thời nghĩ đến bộ dáng trước kia Giang Chiếu bung dù cho hắn, lại nghĩ đến dáng vẻ cả khuôn mặt đỏ hồng sau khi Giang Chiếu uống rượu, trong lòng như thế nào cũng không bình tĩnh được.

Xúc động muốn gặp Giang Chiếu càng thêm mãnh liệt, Trần Phỉ khoác thêm áo ngoài, đẩy cửa đi ra.

Dọc theo đường đi tâm tình thấp thỏm, kích động vẫn luôn chuyển đổi không ngừng, khi đến chổ ở của Giang Chiếu, hắn lại bỗng nhiên tỉnh ngộ: Hơn nửa đêm ta tới tìm sư đệ làm gì, y có cảm thấy ta kỳ quái hay không đây. Nhất thời nghĩ không ra có chuyện gì cấp bách có thể lấy làm lấy cái cớ, Trần Phỉ đứng ở đó, nhưng lại thật sự rất luyến tiếc, cứ như vậy mà trở về sao.

Tới cũng tới rồi, ta không thể nhìn thấy sư đệ, còn không thể ở xa xa liếc mắt nhìn xem nhà y một cái sao. Trong nỗi chua xót Trần Phỉ lại cảm nhận được một tia ngọt ngào.

Cách nhà y một khoảng, lại có thể như có như không nghe thấy được những động tĩnh nhỏ của sư đệ.

Nghĩ đến Tiết Cừ nằm ở trên giường, hắc y nhân không rõ tung tích, Trần Phỉ khí huyết dâng trào, cơ hồ là muốn đột ngột đứng dậy lao đến.

May mắn chỉ là cơ hồ, ở trong vài phần mười giây đó, Trần Phỉ tai thính mắt tinh phân biệt ra được đó không phải là âm thanh đánh nhau, mà giống như là…

Trần Phỉ khẽ nheo nheo áp sát vào, phát hiện Giang Chiếu thật sự ở bên trong. Nguyên bản cửa trúc đơn sơ bất kham bị đổi thành cửa đá bằng hắc kim thạch, mà rào tre vây quanh sân cũng biến thành tường đá hắc kim thạch, chỉ là bên ngoài ngoại viện thôi, cũng đã là một vấn đề lớn.

Trần Phỉ nhìn một hồi lâu, Giang Chiếu lại đem ghế bình thường trong viện đổi thành ghế đá hắc kim thạch, chính là cấp bật cao cấp, điệu thấp xa hoa lại nội hàm.

Chẳng qua sư đệ khi nào lại thích loại giọng điệu này? Tuy rằng bản thân Trần Phỉ phi thường thích loại hắc kim thạch này, nó có khả năng thể hiện thân phận của bản thân vật liệu, nhưng ấn theo tính tình của Giang Chiếu, nếu y không muốn dùng rào tre, thì cũng nên đổi thành thứ gì khác có sức sống mãnh liệt như tre trúc để vây quanh tường ngoài chứ.

Trần Phỉ nghĩ không ra, không bằng ngày mai ghé qua hỏi một chút.

Hôm sau.

Trần Phỉ làm bộ đang đi dạo thì trùng hợp ngang qua, chấn động hỏi: "Sư đệ, nơi này của ngươi sao lại biến đổi lớn vậy?"

Giang Chiếu hơi hơi mỉm cười: "Chẳng qua là thuận tay chỉnh đốn một chút thôi."

Trần Phỉ im lặng, hôm qua lúc ngươi dẩu mông hì hục dọn mấy cái vật liệu đá đó cũng không giống thuận tay lắm đâu.